Gần trường dễ gặp mặt, lại học cùng trường, chọn anh ta đúng là lựa chọn vừa thuận tiện vừa có cửa tiếp cận.
Lương Tiện Thanh chọn xong, trên giao diện hiện ra một hàng chữ: [Đã chọn nam chính mục tiêu. Bắt đầu nhiệm vụ.]
Ngay sau đó, hệ thống “tít” một tiếng như lỗi nhẹ, màn hình tối đen hai giây rồi sáng lại. Ở mục [Giá trị tình cảm] dòng trống lúc trước bỗng chia làm hai phần.
Dòng trên là màu hồng nhạt, ghi: [Điểm thiện cảm: 0]
Dòng dưới là màu xanh lá, ghi: [Điểm chán ghét: -20]
Hả?
Lương Tiện Thanh sững người.
Cô còn chưa gặp mặt anh ta, sao đã bị chán ghét tới âm 20 điểm rồi?
Chẳng lẽ… cô gái này tức là chủ thân thể ban đầu từng quen biết Việt Tư Ngôn, mà còn bị ghét nữa?
Cô gọi hệ thống ra hỏi cặn kẽ: “Điểm thiện cảm với điểm chán ghét là sao? Cái nào đầy thì coi như nhiệm vụ hoàn thành?”
Bây giờ mọi con số trên hệ thống đều liên quan đến mạng sống của cô, nên cô không dám lơ là chút nào.
Hệ thống trả lời.
[Giá trị tình cảm được chia thành hai loại: điểm thiện cảm và điểm chán ghét. Bất kỳ loại nào đạt đến 100 điểm thì cũng được tính là hoàn thành nhiệm vụ.]
Lương Tiện Thanh: “…”
Cái hệ thống gì kỳ vậy?
Người ta thích mình thì mới coi là công lược thành công chứ?
Người ta ghét mình cũng tính là công lược luôn à?
Như hiểu cô đang ngơ ngác, hệ thống nghiêm túc bổ sung.
[Tình cảm tiêu cực cũng là một loại cảm xúc. Cả hai đều có giá trị để nghiên cứu.]
Lương Tiện Thanh há hốc miệng, không biết nên phản bác kiểu gì. Nhưng nghĩ kỹ lại…
Chẳng phải vậy càng dễ hơn sao?
Ai bảo phải làm cho người ta thích mới là công lược?
Khiến người ta ghét mình thì càng đơn giản!
Làm cho ai đó thích mình… khó đấy.
Nhưng làm cho người ta ghét dễ hơn nhiều!
Mà quan trọng nhất là sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cũng không cần chịu trách nhiệm! Không dây dưa, không ràng buộc, làm xong là vỗ mông chạy lấy người.
Thậm chí cô còn có thể chọn nhiều nam chính cùng lúc, khiến tất cả bọn họ đều ghét mình. Vậy là giá trị sống tăng vù vù!
Đây đúng là một kế hoạch hoàn hảo! Cô không phải thiên tài thì là gì?Lương Tiện Thanh nở nụ cười thích thú.
Nếu theo cách này, cô không chừng sống tới hai trăm tuổi thật đấy… nghĩ thôi đã thấy hơi… sung sướиɠ rồi!
Vấn đề đã được giải quyết, cô cuối cùng cũng thả lỏng trong lòng. Cảm giác buồn ngủ lập tức ập đến, chỉ mười giây sau đã chìm vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau, Lương Tiện Thanh bị tiếng chuông báo thức đánh thức. Theo thói quen, cô trở mình nhưng ngay lập tức đập đầu vào một thứ gì đó cứng như tường. Cú va khá mạnh khiến cô choàng tỉnh hẳn vì đau.
Cô ôm trán mở mắt ra, nhìn quanh là chiếc giường nhỏ hẹp, tấm ván giường cứng ngắc, không gian xa lạ khiến cô phải mất vài giây mới nhớ ra…