Đúng lúc này, một đệ tử nhỏ của phái Thiếu Dương đẩy cửa bước vào, liền trông thấy đại sư huynh của mình bị sư đệ Chu Tấn đè dưới thân, giãy giụa trong tuyệt vọng, quần áo xộc xệch, nét mặt đầy uất ức.
Đệ tử nọ: “=口=!”
Chắc chắn là mình mở nhầm cửa rồi!
Bầu không khí trong phòng lập tức như bị đóng băng, đến mức im lặng đến nghẹt thở.
Bất kể là người chứng kiến hay bị chứng kiến cảnh tượng kia, cả ba đều như bị điểm huyệt, đứng chết lặng tại chỗ.
Tống Quan: “……”
Chu Tấn: “……”
Đệ tử nọ: “……”
Người phản ứng đầu tiên lại chính là đệ tử vừa xông vào. Cậu ta vội vàng lùi về sau, chẳng thèm để ý đến tiếng la hét phía sau:
“Không phải như ngươi nghĩ đâu! Đứng lại cho ta!”
Cậu ta quay đầu, chân như được lắp động cơ, lao ra ngoài, vừa chạy vừa hét vang trời:
“Người đâu! Cứu mạng với! Sư đệ Chu Tấn đang cố cường bạo đại sư huynh!!”
Tống Quan: “……”
Chu Tấn: “……”
Tống Quan trông theo bóng dáng chớp mắt đã biến mất khỏi cửa, khóe mắt co giật. Sao mà cảnh tượng này lại quen mắt thế? Có phải truyền thống của phái Thiếu Dương là không bao giờ gõ cửa rồi xông vào phòng người khác, sau đó lại hú hét chạy ra ngoài không?
Đậu má, muốn chết sớm thì cũng đâu cần cách này...
Vị sư đệ kia đúng là giọng vang như sấm. Chỉ trong chốc lát, cả phái Thiếu Dương từ trên xuống dưới đã biết chuyện đại sư huynh suýt bị sư đệ Chu Tấn cưỡng bức, đến cả chưởng môn cũng bị kinh động. Hai người liên quan bị đưa thẳng đến chính điện, chưởng môn sắc mặt giận dữ, bước nhanh đến trước mặt Chu Tấn, vung tay tát thẳng vào mặt cậu ta:
“Đồ nghiệt súc!”
Chưởng môn đã ngoài ba mươi, mắt trợn trừng, l*иg ngực phập phồng vì tức giận:
“Ngươi dám làm ra chuyện như thế này sao?!”
Cái tát vang dội đến mức khiến Tống Quan sửng sốt. Cậu quay sang nhìn Chu Tấn, phản ứng đầu tiên là: mắt Chu Tấn to như thế, nhỡ đâu bị trúng vào mắt thì làm sao giờ?
Nhưng hiển nhiên chưởng môn rất có kinh nghiệm, một cái tát vừa trúng nửa mặt, không đυ.ng vào mắt, còn để lại dấu tay rành rành.
Chưởng môn giận dữ nói:
“Trước kia ngươi nói đại sư huynh bị điên, ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Ta đã sớm nhìn ra ngươi có tình cảm không bình thường với đại sư huynh, nhưng vì muốn cho hai người có cơ hội hiểu nhau, nếu thành thì tốt, không thành cũng để ngươi chết tâm. Kết quả thì sao? Ngươi lại dùng vũ lực với người ta! Ta, ta…”
Chưởng môn ôm ngực, như thể sắp bị cơn tức làm ngất đi:
“Ta sao lại sinh ra đứa con như ngươi chứ!”
Tống Quan: “……”
Đoạn này… thông tin nhiều quá…
Cậu thật sự không hiểu đây là thế giới quá kỳ quái, hay là não cậu không đủ dung lượng để xử lý nữa.