Lúc này, Chu Tấn đột nhiên ngẩng đầu, kéo tay áo Tống Quan, rồi quay sang cha mình với vẻ mặt thê thảm:
“Nhưng sư huynh đã là người của con, cha không thể chia rẽ chúng con!”
Tống Quan: “……”
Chết thật!
Lúc nãy cậu còn thấy cái tát kia có hơi tàn nhẫn, giờ thì thấy chẳng đủ. Có ai trơ trẽn đến mức này không chứ? Mặt mũi biến đổi cứ như bấm nút chuyển cảnh!
Cái gì mà "người của con" ta với ngươi có quan hệ gì sao?
Nhưng rõ ràng, mọi người xung quanh lại không nghĩ như Tống Quan.
Cả đám người đều mang vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Chưởng môn cũng bàng hoàng không kém, há hốc mồm một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh:
“Nếu đã như vậy, thì…”
“Khoan đã!”
Tống Quan lập tức ngắt lời ông.
“Thì” cái gì mà “thì”? Phía sau mấy chữ đó chắc chắn là thứ chẳng lành!
Đệt, thì ra chưởng môn chính là cha ruột của Chu Tấn? Tại sao trong “Kịch tình đại cương”không nhắc đến điều này? Đây là màn cha con hợp sức kéo cậu xuống bùn sao?
Cậu không còn tin gì ở thế giới này nữa rồi. Cha biết con mình định cưỡng bức người ta mà còn bình tĩnh ghép đôi cho được, đậu má, đây là cái thế giới hố cha gì vậy?
Tống Quan nói rõ ràng:
“Ta với Chu sư đệ hoàn toàn không có gì cả.”
Chu sư đệ rơm rớm nước mắt:
“Sư huynh, huynh định bội bạc thật sao?”
Thế là mọi người lập tức quay sang nhìn Tống Quan bằng ánh mắt trách móc đầy lên án.
Đệt…
Vô sỉ đến mức này còn có thể diễn được?
Tống Quan rất muốn lao tới đấm cho Chu sư đệ một trận, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hừ, các ngươi tưởng ta chết rồi sao? Để xem ta cho các ngươi thấy bản lĩnh lật mặt của ta!
Tống Quan hít sâu, mắt cụp xuống, rồi từng chữ nặng nề bật ra:
“Ta bị… liệt dương.”
Ba chữ ngắn ngủi như lưỡi dao xuyên thẳng vào tim tất cả mọi người.
Chúng đệ tử: “……”
Chu Tấn: “……”
Chưởng môn: “……”
Sợ mọi người chưa nghe rõ, Tống Quan bèn dằn giọng từ đan điền nói:
“Ta không cương được.”
Chu Tấn: “……”
Chưởng môn: “……”
Mọi người: “……”
Trong lòng Tống Quan lạnh lùng cười. Dù sao thân thể này cũng không phải của cậu, chỉ mượn dùng tạm thời thôi. Hình tượng là gì? Lúc cần hy sinh thì cứ hy sinh, tốt nhất là làm pháo hôi kia chết tâm từ bây giờ. Loại dây dưa ban đêm này, cậu tuyệt đối sẽ không để xảy ra.
Mặc dù trong “Kịch tình đại cương”viết hơi mờ mịt, nhưng Tống Quan trước kia bị giam trong phòng bệnh nhân tâm thần, rảnh rỗi không việc gì làm liền nghiền ngẫm kịch bản hàng chục lần, nên cậu nhớ rõ từng chi tiết.
Theo kịch bản, Tống Quan luôn từ chối sư đệ, nhưng một lần lỡ uống say, lại ngủ với cậu ta.
Đệch, ngoài loạn tính sau khi uống rượu thì không còn tình tiết nào sáng tạo hơn sao?
Hơn nữa, theo lời hệ thống, chỉ cần không ảnh hưởng đến cốt truyện chính là không bị trừng phạt. Vậy nên bây giờ, cậu chủ động cắt đứt mối dây dưa với pháo hôi nam kia, không phải là quá hợp lý à?
Cậu quyết định dứt khoát giả làm bệnh liệt dương, phân rõ giới hạn. Để đêm đến, các ngươi có muốn hiến cúc cũng không hiến nổi.Chưởng môn: “Khụ khụ khụ… Quan Nhi à, con nói đùa với mọi người đúng không? Ha ha ha ha ha ha…”
Nghe thấy hai chữ “Quan Nhi”, da đầu Tống Quan lập tức giật giật. Mẹ ruột cậu còn chưa từng gọi cậu kiểu đó. Đậu má, xưng hô này thật khiến người ta nổi da gà.
Tống Quan nghiêm mặt:
“Ta không đùa. Muốn ta cởϊ qυầи kiểm tra ngay cũng được. Nếu có phản ứng, ta sẽ lập tức chặt cái đó xuống làm mồi nhắm rượu cho Chu sư đệ.”
Chưởng môn: “……”
Chưởng môn im lặng. Không rõ là vì bị tin liệt dương dọa sợ, hay là vì thái độ quyết tuyệt của cậu khiến ông không nói nên lời.
Tống Quan còn không quên bồi thêm một đòn, giọng nghiêm nghị đầy thấm thía:
“Chu sư đệ, ở bên ta sẽ không hạnh phúc đâu. Thay vì chọn ta, chi bằng mua một quả dưa leo, ít ra còn có ích.”
Chu sư đệ: “……”