Hệ Thống Dưỡng Thành Pháo Hôi "Công"

Chương 8: Tiện nhân

Hôm sau, khi thiếu niên mới bước vào, Tống Quan đã mặt lạnh như tiền nói:

“Ngươi đi nói với sư phụ rằng ta không bị điên.”

Giọng điệu cực kỳ trịch thượng, khó ưa, kết hợp với gương mặt không chút cảm xúc — đúng là khiến người khác nhìn thấy là muốn đá cho phát.

Cậu thấy trạng thái này quá ổn, chắc chắn có thể khiến đối phương rớt hảo cảm trong tích tắc!

Nhưng thiếu niên kia như không hề thấy cậu đang cau có, vui vẻ đặt hộp cơm sang bên:

“Nhưng mà sư huynh, ngươi vẫn chưa khỏi bệnh đâu. Ai điên cũng đều nói mình không điên. Cho nên ngươi nói như vậy, chứng tỏ… ngươi đúng là chưa khỏi.”

Tống Quan: “…”

Cậu gằn giọng:

“Ta có điên hay không, ngươi rõ nhất.”

Thiếu niên pháo hôi gật đầu cái rụp:

“Đúng thế. Sư huynh ngươi điên nặng từ trong trứng rồi!”

Má nó…

Được rồi, là ngươi ép ta!

Tống Quan không nhịn nữa, lạnh giọng ném ra một quả bom:

“Đồ tiện nhân!”

“Ngươi nói… gì cơ?”

Thiếu niên sửng sốt quay đầu, cặp mắt to chớp chớp nhìn lại.

Đôi mắt kia đúng là to thật… khiến Tống Quan có chút nao núng. Trước giờ cậu chưa từng nói mấy lời tổn thương ai, giờ nói ra cũng thấy lấn cấn, huống chi là nhìn vào cặp mắt to như anime ấy, cảm giác tội lỗi cứ cuộn lên...

Nhưng vì mục tiêu hạ thấp hảo cảm, cậu nghiến răng nghiến lợi nói lại:

“Tiện… nhân.”

“Ngươi lặp lại lần nữa.”

“Tiện nhân!”



Ngay sau đó, Tống Quan trơ mắt nhìn thiếu niên kia vứt luôn hộp cơm, phóng tới ôm chầm lấy cậu, cọ qua cọ lại như con mèo thiếu thốn.

Sau đó thiếu niên kích động hét lên:

“Sư huynh! Bộ dạng ngươi mắng ta tiện nhân thật là đẹp trai quá đi! Sư huynh, ta thích ngươi lắm á!”

Tống Quan: “……!!!”

=口=!

Đây là cái thể loại gì vậy trời!

Cốt truyện này quái gở đến mức không thể tin nổi, rõ ràng là đang đi theo hướng gặp biếи ŧɦái mà!

Tống Quan mặt đen như đáy nồi, trừng mắt nhìn người nào đó đang rúc rích cọ cọ trên người mình, nghiến răng nói:

“Xuống khỏi người ta ngay!”

“Không! Không xuống! Ta nhất quyết không xuống.”

Thiếu niên kia quấn lấy hắn mà vùng vẫy, giọng nói kéo dài, âm cuối mềm dính khiến từng sợi thần kinh của Tống Quan run rẩy, toàn thân nổi da gà.

Tống Quan có cảm giác mình sắp bị giọng nói đầy âm khí của tên con trai này làm cho nôn chết. Cậu cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi móng vuốt của thiếu niên, nhưng càng lùi về sau thì càng không thể nhịn nổi nữa, giọng nói cũng bắt đầu tức giận:

“Ta bảo ngươi cút xuống! Có nghe không hả?!”

“Không xuống!”

Thiếu niên đáp lại lời quát của cậu bằng hành động càng quá đáng hơn, không chỉ không rời đi, mà còn luồn tay vào trong áo cậu, thậm chí kéo vạt áo lên định cởϊ qυầи cậu.