Hệ Thống Dưỡng Thành Pháo Hôi "Công"

Chương 7: Giúp đỡ

Vũ trụ đệ nhất trai thẳng nam – Tống Quan – thật ra không kỳ thị trai cong.

Trong mắt cậu, chuyện này cũng giống như có người mê sầu riêng, có người lại hận không thể cấm loài quả đó xuất hiện trên đời. Mỗi người mỗi khẩu vị, nước sôi lửa bỏng chỉ có bản thân mới biết.

Nhưng mà, đó là chuyện của người khác!

Nếu “cái chuyện đó” xảy ra với bản thân cậu, vậy thì lại không dễ chịu chút nào rồi.

Đặc biệt là trong hoàn cảnh cậu đang bị cưỡng chế áp giải lên đường… về phía trai cong, Tống Quan chỉ cảm thấy bản thân đang bị dày vò đến chết đi sống lại.

Sáng, trưa, tối ngày nào cũng như ngày nào!

Pháo hôi tiểu đệ đều sẽ xuất hiện, tay cầm cơm, miệng cười rạng rỡ: “Sư huynh, ăn cơm chưa?”

Lần nào cũng vậy, ánh mắt tên đó nhìn cậu cứ gọi là… sâu như đáy biển Thái Bình Dương, chân thành tới mức có thể nuôi cá ở bên trong. Tống Quan suýt chút nữa bị ánh mắt ấy dọa cho rút gân nghẹo cổ.

Cậu tự an ủi bản thân: Đó chỉ là ảo giác! Tên kia vốn đã có đôi mắt to, ánh mắt nhìn người trông sâu cũng là chuyện bình thường! Cửa sổ tâm hồn mở to như vậy, thì bên trong có nhiều cảm xúc chút cũng không có gì lạ. Có lẽ tất cả là do cậu bị ảnh hưởng tâm lý sau khi đọc xong cái kịch bản cẩu huyết kia, nhìn đâu cũng thấy “chân tình dào dạt”. Chứ tiểu đệ kia có khi vẫn chưa nhập vai pháo hôi gì đâu!

Nhưng mà…

Mẹ nó chứ!

Khi tay chân cậu đang bị trói, không thể tự xử lý “việc ba cấp” (ai hiểu thì hiểu), thằng nhóc đó cư nhiên giúp cậu "xử lý" luôn cái chỗ mệnh căn!

Đã thế, tay tên đó còn không an phận mà xoa tới xoa lui như đang giặt đồ!

Tống Quan mặt mày tái mét, quay đầu lạnh tanh:

“Ngươi làm cái gì vậy?”

Thiếu niên kia dừng tay, ngẩng đầu lên, đôi mắt chiếm nửa khuôn mặt nhìn cậu trân trối, không có chút xíu áy náy, lại còn mang theo… một tia tiếc nuối?

Cậu ta nói:

“Sư huynh, ta chỉ là… sợ ngươi khi đi tiểu sẽ bị lạnh. Cho nên xoa giúp ngươi một chút để sinh nhiệt thôi… Ta làm vậy, ngươi có hơi chút cảm động không?”

Tống Quan: “…”

Cảm động cái đầu ngươi!

Chưa hết! Lần nào xoa xong, tên kia còn móc ra một cái khăn tay từ trong ngực, lau lau tay cho sạch, lau xong còn gấp gọn gàng, sau đó đưa lên mũi hít sâu một hơi, rồi cười như hoa nở với Tống Quan...

Đáng sợ cực kỳ!

Tống Quan chỉ muốn phát điên, lập tức móc dao chém chết cậu ta rồi tiễn thẳng lên Tây Thiên.

Tất nhiên… cậu chỉ dám nghĩ thôi…

Tống Quan cảm thấy không thể để mọi chuyện tiếp tục như thế này. Nếu cứ để yên, với cái độ mất liêm sỉ hiện tại của tiểu tử đó, e rằng sớm muộn gì cũng trèo lên giường cậu, chủ động dâng “hoa cúc”!

Mà cậu – Tống Quan – không có hứng thú với “hoa cúc” của đàn ông! Không! Một! Chút! Nào!

Nghĩ đến việc phải đem “của quý” của mình đút vào chỗ đó của người khác, cậu đã muốn… nôn luôn cả linh hồn!

Không được!

Cậu nhất định phải cắt đứt ý niệm đen tối đó ngay từ trong trứng nước!