Rồi đến một ngày đẹp trời nào đó, hai người kia cuối cùng cũng gặp nhau. Mà một khi đã chạm mặt thì thôi rồi...
Cứ như sao chổi va vào hành tinh, một cú nổ tung trời không thể dừng lại được. Bùng một phát, tóe lửa rực rỡ...
Tống Quan ngẫm nghĩ, đã tóe lửa đến mức đó thì sao không thiêu rụi luôn cả hai đi cho rồi, đỡ gây tai họa cho thiên hạ. Khụ, nói vậy thôi, chứ sự thật là ngay khi vừa gặp, hai người đã nảy sinh cảm tình một cách khó hiểu. Rồi thì sao? Ừ thì như số trời định sẵn, cứ va phải nhau mãi mãi.
Họ gặp mặt ở bất kỳ nơi đâu có thể, tình tiết cứ như được sao chép từ mấy cuốn truyện trinh thám Nhật Bản, y như phiên bản thu nhỏ của cậu nhóc Conan, đi tới đâu, người chết tới đó. Mà lạ đời là trên con đường đầy xác chết ấy, cảm xúc giữa hai người cứ thế lớn dần. Cuối cùng, giẫm qua từng lớp thi thể đáng thương của người qua đường, bọn họ vẫn tay trong tay... sống bên nhau đến hết cuộc đời.
Còn Tống Quan thì sao? Cậu thủ vai một nhân vật nam phụ si tình.
Nghe thì có vẻ không tệ, nhưng điểm mấu chốt ở đây cậu phải vào vai một pháo hôi.
Trong kịch bản này, Tống Quan là kẻ một lòng một dạ với sư đệ mình, một sư đệ ngây thơ.
Khi sư đệ gặp nguy, cậu chắn tên, chắn đao, chắn luôn cả ám khí. Sư đệ cần gì, cậu liền có mặt làm chân sai vặt, không kêu ca nửa lời. Có đàn ông thích sư đệ? Chém. Có phụ nữ mê sư đệ? Băm. Cho đến khi sư đệ tìm được tình yêu đích thực của mình – Đoạn Tử Yến – thì Tống Quan chỉ đành buồn rầu rút lui, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện, kiểu như ghé mua chai nước tương. Ví dụ như lúc sư đệ và Đoạn Tử Yến cãi nhau ầm trời, núi sông cũng muốn tách đôi, thì Tống Quan sẽ lò dò xuất hiện, làm một người bị tổn thương đến mức đau đớn, chạy ngàn dặm chỉ để mua thuốc theo lời sư đệ.
Tống Quan đọc đến đây mà mặt mày xanh lét. Trời đất quỷ thần ơi, cái trò hề gì vậy?
Bi kịch nhất là, về sau sư đệ bị một ả yêu nữ trong Ma giáo, kẻ đem lòng yêu đơn phương Đoạn Tử Yến hạ độc đến mù mắt, sắp chết. Còn Tống Quan thì lại hy sinh thân mình cứu sư đệ, móc mắt, hiến tim, đánh đổi mọi thứ. Trước khi chết, cậu ngã vào lòng sư đệ, cười khổ, nói: “Sư đệ, ngươi tự do rồi...”
Trời đất quỷ thần ơi, xin đừng như vậy nữa!
Cậu một chút cũng không muốn chết vì tên gay này!
Cậu là trai thẳng! Là trai thẳng số một vũ trụ!
Nếu thực sự phải chết, cậu nhất định phải chết vì một cô gái xinh như hoa, chứ không phải vì cái tên đàn ông chết bầm đó!
Tống Quan bị khóa chặt trên giường, bất lực đến nỗi không thể làm được gì. Mặt cậu ướt đẫm nước mắt, cậu nghiến răng nghiến lợi. Không những vậy, hằng ngày cậu còn phải đối diện với đôi mắt to tròn quá mức của thiếu niên kia. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, Tống Quan chỉ cảm thấy như mình đang xem phim kinh dị, mà phải là thể loại máu me nhất. Điều khiến cậu sợ hơn cả là tên này lại đang thèm muốn cậu... thèm muốn cậu!
Thèm muốn cậu!
Thèm muốn cậu!
Thèm muốn cậu!