Bị nhận nhầm là kẻ điên, những ngày sau đó, Tống Quan vô cùng “vinh dự” khi bị chính môn phái của thân thể này cử người đến khóa lại bằng xích sắt.
Tống Quan rưng rưng nước mắt: “Tôi thật sự không hề điên mà.”
Thế nhưng, kẻ đầu têu khiến cậu bị xích chặt trên giường, chính là cái người đó, lại còn dám nở nụ cười dịu dàng an ủi cậu. Trong đôi mắt to tròn đến mức người ta không dám nhìn thẳng kia... lại còn ánh lên vẻ thương hại? Là thương hại đó!
Thiếu niên ấy đưa tay xoa đầu cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, ta tin ngươi không phải bị điên.”
Má nó chứ!
Tống Quan nước mắt ròng ròng.
Tên gay chết tiệt này!
Ai cần ngươi giả vờ tử tế? Ai khiến ta ra nông nỗi này hả? Với lại, ngươi xoa đầu ta làm cái gì? Có biết đàn ông mà bị xoa đầu là nhục nhã tới cỡ nào không?
Cậu tức muốn nổ tung, chỉ muốn gào lên trời.
Người ta xuyên không thì tay trái ôm mỹ nhân, tay phải xây nghiệp lớn. Còn cậu thì sao? Tay trái là gay, tay phải cũng là gay, mà lại còn xuyên thẳng vào một thế giới toàn gay!
Chưa hết, xuyên không lại còn được tặng kèm một cái hệ thống, không giúp cậu mạnh lên, cũng chẳng giúp cậu tán gái, chỉ chăm chăm giám sát cậu biến thành gay! Mà không phải kiểu gay bình thường, mà là pháo hôi gay nữa chứ!
Pháo hôi công thì không được về nhà?
Pháo hôi công mà thất bại thì sẽ bị hệ thống hành chết luôn, ai mà chịu nổi chứ?
Rốt cuộc đây là cái thế giới khắc nghiệt đến mức nào vậy?
Chỉ cần nhớ đến cái quyển “Kịch ♂ Tình ♀ Đại ♂ Cương” là trứng cậu lại đau. Quyển sách đó tóm tắt sơ qua hướng phát triển câu chuyện, đồng thời nhấn mạnh nhiệm vụ mà cậu bắt buộc phải hoàn thành.
Thế giới này là một không gian hư cấu, chỉ có giang hồ, không có triều đình. Giang hồ phân chia thành hai phe chính – tà anh gϊếŧ tôi, tôi gϊếŧ anh, cùng nhau đâm chém không ngừng. Trong mắt Tống Quan, toàn bộ chỉ là một lũ ngu rảnh rỗi suốt ngày đánh nhau cho vui.
Nhưng điều khiến cậu bận tâm không phải là cuộc chiến giang hồ, mà là hai người. Hai nhân vật then chốt trong cốt truyện: Đoạn Tử Yến và Kiều Minh.
Kiều Minh, sư đệ của thân thể mà cậu đang chiếm giữ, là người phe chính đạo, tính cách đúng kiểu “trong trắng thuần khiết”, thuần khiết đến mức giả tạo như một đóa sen trắng. Năm đó cậu ta gây chú ý nhờ màn thể hiện xuất sắc tại đại hội võ lâm, sau đó nhanh chóng nổi danh khắp giang hồ.
Còn Đoạn Tử Yến thì lại là kẻ thần bí không dễ nắm bắt, chẳng rõ là người tốt hay kẻ xấu. Trên giang hồ, không ai biết hắn đến từ đâu, không rõ thầy dạy, chẳng biết thuộc môn phái nào, cứ như thể từ không khí sinh ra vậy. Ngay cả trong “Kịch ♂ Tình ♀ Đại ♂ Cương” cũng chỉ ghi vỏn vẹn một dòng: “Được một cao nhân ẩn cư truyền dạy võ nghệ.”