Rất khó để diễn tả rõ ràng cảm giác kỳ lạ ấy, nhưng Tống Quan biết chắc rằng trong đầu mình lúc này đang có một thứ gì đó khác thường. Trước đó, khi vừa xuyên qua, cậu chỉ mải lo xoay vòng trong những xúc cảm hỗn độn. Thế nhưng bây giờ, khi cậu đã bình tĩnh lại đôi chút và cẩn thận nhớ lại toàn bộ sự việc, hình như ngay trước khi mất đi ý thức, cậu thực sự có nghe thấy một câu nói rất kỳ quặc.
Người chơi? Hệ thống?
Tống Quan hơi sững người. Chuyện gì thế này.
Rõ ràng là trong đầu cậu đang tồn tại thêm hai thứ không thuộc về thế giới quen thuộc của mình. Không thể phủ nhận điều đó. Vậy nên, không chần chừ gì nữa, cậu lập tức ấn mở thử.
Trong đó, có một thứ là bảng tiến độ, hiển thị dòng chữ: [0/10.]
Bên cạnh đó là một dòng ghi chú nhỏ giải thích: [Do lựa chọn ban đầu của người chơi, hệ thống đã trao thưởng cho người chơi một bộ trang bị. Trang bị sẽ được phát tại ô thứ tư trong hành trang trò chơi và được phân cấp phù hợp với người chơi. Khi đến nơi, vui lòng kiểm tra và nhận thưởng.]
[Mời người chơi nhấn vào phần giới thiệu để bắt đầu trò chơi. Nhân vật hiện tại chỉ mới ở mức khái quát, các chi tiết cụ thể sẽ tùy thuộc vào quá trình phát triển sau này.]
[Nếu người chơi rời khỏi tuyến cốt truyện chính, hệ thống sẽ áp dụng hình phạt. Xin hãy cân nhắc và lên kế hoạch cho từng bước đi một cách cẩn trọng.]
[Sau khi hoàn thành 10 nhiệm vụ luân hồi, người chơi có quyền chọn quay về thế giới thực tại hoặc tiếp tục trải nghiệm trò chơi.]
Lại còn phải làm nhiệm vụ nữa sao? Nhưng nhiệm vụ gì chứ?
Tống Quan liền mở thứ còn lại ra xem.
Một dòng chữ hiện ra:
[Kịch ♂ tình ♀ đại ♂ cương.]
Tống Quan chết lặng.
Trong lòng trào dâng một linh cảm chẳng lành.
Cậu không rõ vì sao bốn chữ kia giữa chúng lại còn chen vào những ký hiệu lạ lùng, thật sự khiến người ta không thể nào yên tâm được. Thành thật mà nói, ai lại đặt tên kiểu này chứ? Còn mấy ký hiệu “♂♀♂” kia nữa, là ý gì? Có phải chỉ riêng mình cậu thấy không ổn không? Cuốn sách này trông đúng là không đáng tin cậy một chút nào.
Mang theo nỗi bất an, Tống Quan mở sách ra và bắt đầu đọc. Mười lăm phút sau, cậu đã đọc xong.
Sau khi đọc hết toàn bộ nội dung bên trong, Tống Quan im lặng, cuộn quyển sách lại như thể đang vo viên một cục đá, ném thẳng vào một góc sâu trong đầu. Chỉ mong từ nay trở đi không bao giờ phải nhìn thấy nó lần nào nữa. Không đúng, phải nói là từ trước tới giờ đã không muốn thấy nó rồi! Từ tận đáy lòng, cậu thề thốt rằng lần sau nhất định phải mua ngay một cái kính mới cho đỡ nhức mắt.
Tống Quan lồm cồm bò dậy từ giường, mặc cho cơ thể còn đang đau nhức, chưa kịp hồi phục, cậu đã bắt đầu đập phá loạn xạ những thứ trong phòng như thể trút giận.
Ngay lúc ấy!
Cánh cửa bất ngờ bị ai đó đẩy mạnh từ bên ngoài.
Khi cánh cửa vừa bật mở, Tống Quan đang trong tư thế chuẩn bị nổi giận, gương mặt méo xệch vì giận dữ, tay cầm chậu hoa định ném thẳng xuống đất.
Người bước vào là một thiếu niên mặc đồ trắng.
Tóc dài, nét mặt thanh tú, đặc biệt là đôi mắt to khiến người ta không thể không liếc nhìn.
Phải nói rằng, đôi mắt ấy thật sự nổi bật đến mức chiếm trọn cả khuôn mặt, sáng ngời và to tròn như đang phát sáng. Ai nhìn vào cũng không thể nào quên. Cặp mắt ấy đem đến cảm giác như thể cậu đang lạc vào một bộ phim khoa học viễn tưởng, đối mặt với một sinh vật kì lạ đến từ hành tinh khác.
Tống Quan sững người, tay cầm chậu hoa mà không biết phải làm sao. Ném cũng không được, mà giữ lại cũng chẳng xong.
Thiếu niên áo trắng liếc mắt nhìn đống đồ đạc tan tành dưới đất, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Quan. Sắc mặt cậu ta tái nhợt. Sau một lúc chần chừ, cậu ta bất ngờ co người quay lưng bỏ chạy.
Thiếu niên vừa chạy vừa hét lớn: “Không xong rồi! Không xong rồi! Đại sư huynh phát điên rồi!”
Tống Quan: “...”
Tống Quan tức đến mức đập tay lên bàn, gào lên giận dữ: “Đậu má! Ai phát điên hả? Ngươi mới là đứa phát điên! Cả nhà ngươi đều điên hết! Mẹ kiếp!”