Tống Quan liếc nhanh qua một lượt danh sách, chẳng hiểu mấy chữ “công” ở phía sau có nghĩa gì, nhưng mấy từ phía trước thì cậu vừa nhìn đã rõ mồn một. Nghe qua đã thấy không phải kiểu nhân vật gì đáng để mơ mộng rồi. Thôi kệ, chẳng liên quan gì đến cậu thì quan tâm làm gì cho mệt.
Quay lại bàn, Tống Quan lập tức đưa chuột lên góc phải màn hình, định tắt ngay cái cửa sổ phiền phức kia đi.
Thế nhưng...
Cái gì vậy trời?
Cửa sổ kiểu gì mà tắt hoài không xong?
Tâm trạng cậu vốn đã chạm đáy vì bị anh trai gọi điện quấy rầy, giờ lại gặp chuyện này thì đúng là làm cho giọt nước tràn ly. Cậu nghiến răng, kéo chuột rê khắp giao diện, liên tục bấm vào dấu “X” đỏ với hy vọng nó chịu biến mất. Nhưng không, chẳng có một chút phản hồi nào. Tức đến sôi máu, Tống Quan vớ lấy con chuột, đập mạnh xuống bàn một cái rõ to.
Ai ngờ khi ngẩng đầu lên, cậu tròn mắt nhìn con trỏ chuột bé xíu trên màn hình đang run lẩy bẩy ngay chỗ dòng chữ pháo hôi công.
Và rồi...
Mắt cậu tối sầm, trước mắt đen kịt như mực.
Mọi thứ xung quanh tan biến, Tống Quan chẳng còn cảm nhận được điều gì nữa.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi hoàn toàn mất ý thức, cậu lờ mờ nghe thấy một giọng nói máy móc, lạnh tanh vang lên trong đầu: [Chúc mừng người chơi đã chọn thành công chế độ pháo hôi công. Vì bạn là người đầu tiên chọn loại hình chưa từng ai dám đυ.ng đến, cho nên hệ thống quyết định mở khóa một lớp nhân vật mới. Phần thưởng: một bộ trang bị tân thủ, sẽ được chuyển vào ô thứ tư trong túi trò chơi. Khi đến nơi, vui lòng kiểm tra và xác nhận. Hiện tại bắt đầu đếm ngược vào trò chơi.]
[5.]
[4.]
[3.]
[2.]
[1.]
Và thế là Tống Quan chính thức xuyên không.
Cậu! Xuyên! Không! Rồi!
Thật sự là một câu chuyện buồn không ai muốn nghe.
Tống Quan xuyên không, mà lại xuyên về... thời cổ đại.
Không đùa đâu, chính là cái thời đại huyền thoại ấy, nơi năng suất lao động thấp đến thảm hại, giải trí thì khan hiếm vô cùng, còn điều kinh khủng nhất là không có nhà vệ sinh tự hoại, cũng chẳng có điện!
Thật quá sức chịu đựng!
Cậu còn chưa đọc xong bộ tiểu thuyết ngựa giống mà mình đang theo dõi nữa kìa!
Còn chưa thấy nam chính bá đạo tung hoành thiên hạ, cưa đổ cả dàn người đẹp của thế giới kia!
Một người mỗi ngày nhất định phải đọc ít nhất một vạn chữ tiểu thuyết như cậu, cho dù truyện có dở đến mấy cũng ráng nghiến răng đọc cho đến hết, như thể mắc chứng “tự hành xác vì đam mê” vậy, ấy thế mà cậu lại bị kéo đi giữa chừng như thế này?
Tống Quan rất, rất không vui.
Cậu đâu có muốn xuyên không!
Thế giới này nguy hiểm như vậy, sao chỉ vì lỡ "click" một cái cửa sổ pop-up mà bị kéo sang đây luôn? Là sao hả trời?
Nhưng mà khoan đã.
Khoảng mười tám giây sau khi xuyên qua, trong lúc mặt cậu vẫn còn đơ như tượng vì chưa kịp tin nổi chuyện gì vừa xảy ra. Đột nhiên, vẻ mặt đó khựng lại.
Bởi vì trong đầu cậu, hình như có thêm thứ gì đó.