Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng

Chương 1.3: Tập sự cưa máy điên loạn

Tấm ảnh đó được chụp từ trên cao, mở zoom tối đa, dí sát mặt nhân vật chính luôn.

Người đó ngửa đầu, há cái miệng toang hoác đỏ lòm, cả khuôn mặt bê bết máu, có một mảng thịt rơi luôn xuống, để lộ cả cơ bắp hồng hồng phía dưới da.

Ai cho đăng ảnh mấy cái “thây ma đồ tể” thế này hả trời!?

Vì ảnh bị phóng to quá mức nên độ nét không cao, phần mắt chỉ thấy một mảng màu kỳ quái, trông cứ như đeo kính áp tròng cosplay rẻ tiền.

Nhân vật chính trong ảnh trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào ống kính, nét mặt vặn vẹo kỳ quặc, cái miệng to tướng há ra như muốn nuốt cả điện thoại, còn dây dưa nước miếng – y như sắp nhào tới cắn người đến nơi!

Lâm Nhan Nhan vô tình liếc qua bức ảnh thì giật nảy mình, suýt nữa đập đầu vô thành giường.

Cô run rẩy kéo xuống xem tiếp tin nhắn, tay còn lại sẵn sàng che mắt bất cứ lúc nào.

Không ai gửi ảnh thêm nữa, nhưng nội dung tin nhắn thì càng đọc càng thấy có gì đó sai sai.

Đổng Khiết: “Cao Đình chết rồi à?”

Trương Bằng: “Không biết zombie là gì à? Cậu đừng tưởng thấy anh ta bị cắn nằm lăn ra là xong nhé, biết đâu tí nữa con thây ma định lao tới cắn cậu lại chính là anh ta đó.”

Lý Lệ Hành: “Tôi chịu cái thằng ngu đó luôn, thấy zombie tới chỉ lo tự chạy, chẳng buồn hét một câu. Bị cắn là đáng!”

Bình thường, lớp trưởng là người điềm tĩnh nhất, lúc quan trọng cũng đáng tin nhất. Giờ cậu ấy hỏi: “Còn bao nhiêu người sống sót? Mọi người đang ở đâu? Có ai gọi được cảnh sát không?”

Thấy tình hình kiểu tận thế cmnr, chắc ai cũng hiểu mà ngầm né mấy câu hỏi trên, chỉ có vài người lác đác báo mình đang trốn ở đâu.

Càng về sau, cuộc trò chuyện trong nhóm lớp càng rối tung rối mù: kêu cứu, chửi rủa... thậm chí còn có người nhân dịp tỏ tình sến súa với crush. Đúng kiểu: “Thế giới sắp diệt vong rồi, mình không nói thì không còn cơ hội nữa!”

Tới khoảng nửa tiếng trước thì nhóm chat im bặt. Tin nhắn của Hạ Nghi Nhàn cũng dừng lại từ lúc đó.

Chắc là... điện thoại mọi người đều mất sóng rồi.

Lâm Nhan Nhan bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn chọn tin là thật. Cô khom người, rón rén lết đến bên cửa sổ.

Ký túc xá của trường không có ban công, chỉ có cửa sổ. Khi ra ngoài, Hạ Nghi Nhàn quên không kéo rèm lại.

Đầu Lâm Nhan Nhan vẫn còn hơi choáng: “Giờ rốt cuộc là chuyện gì? Ngày tận thế thật hả?”

Tường ký túc xá cũ kỹ, đυ.ng nhẹ cái là dính đầy vôi trắng, nhưng lúc này ai mà quan tâm mấy chuyện đó nữa. Cô như một nhánh dây leo, bám lấy tường mà từ từ ngẩng đầu, len lén nhìn ra ngoài qua kẽ rèm.

Ký túc xá cũ nên thấp tè, tầng ba mà cao chưa tới tám mét, tầm nhìn cũng không mở rộng lắm.

Vậy mà, trong góc nhìn hạn chế đó... cô vẫn thấy một cái đầu đàn ông đang lắc lư!

Cái đầu đó quay ngang quay dọc như đang tìm kiếm thứ gì, do góc nhìn bị che nên Lâm Nhan Nhan chỉ nhìn thoáng được vài lần, đều là nửa mặt, không rõ ràng.

Đúng lúc cô định rụt lại thì cái đầu ấy quay ngoắt sang — và hiện ra rõ ràng một gương mặt zombie kinh dị đến rợn người.

Một khuôn mặt gớm ghiếc lù lù trước mắt, mức độ kinh hoàng còn vượt xa tấm ảnh trong nhóm lớp cả trăm lần!

Mặt con thây ma này không bị thương mấy, nhưng dính đầy máu khô, đặc biệt là đôi mắt mới thật sự đáng sợ — lòng trắng xanh lè nổi bật, lật lên từng mảng lớn như cá chết, vô hồn mà vẫn khiến người ta có cảm giác nó đang nhìn mình. Dù không có đồng tử, nhưng rõ ràng thứ này có ánh nhìn... và nó đang nhắm thẳng vào đây!

Lâm Nhan Nhan: Tôi không muốn làm nhân vật chính phim kinh dị đâu mà huhuhu...

Lâm Nhan Nhan vội rụt người lại, mắt láo liên nhìn quanh phòng. Trong ký túc xá lúc này, vũ khí duy nhất là con dao gọt hoa quả – loại hàng dành riêng cho những cô nàng mộng mơ, màu hồng phấn chói loà, còn có hình Hello Kitty cười tít mắt trên đó. Cắt táo còn khó khăn, huống hồ chém... thây ma?

Cô chụp lấy con dao, giơ lên sát cổ – còn cách khoảng ba tấc – thì khựng lại.

Dùng cái này để tự sát? Một dao không chết, thây ma lại đánh hơi được mùi máu mò đến, lúc đó chỉ có nước chết oan chết uổng chết tức tưởi thôi!