Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng

Chương 1.2: Tập sự cưa máy điên loạn

Tên điên không rõ từ đâu chui ra đó khiến cả lớp nhốn nháo, người người chen nhau chạy trốn. Không ai để ý rằng Cao Đình nằm dưới đất... hình như ngón tay vừa khẽ động đậy.

Mãi đến khi cả lớp ùa ra ngoài, mới bàng hoàng nhận ra: bên ngoài... chẳng khác nào địa ngục.

Khắp nơi đều là cảnh người người vật lộn, la hét, tay chân văng tứ tung, nội tạng phơi đầy đường.

Đẩy ngã, cắn xé, nhai nghiến, tiếng kêu thảm thiết vang dội. Cuộc tấn công bất ngờ, đẫm máu như muốn nuốt chửng cả toà nhà giảng đường.

Chỉ trong chớp mắt, ngôi trường yên bình khi nãy đã hóa thành một chảo dầu sôi sùng sục, nổ tung, phủ kín tuyệt vọng bằng một màu đỏ rực kinh hoàng.

...

Bốn tiếng sau.

Trên tay cầm một cái cưa máy dính đầy máu, Lâm Nhan Nhan đứng giữa đống đổ nát là cánh cửa phòng ký túc xá đã bị cô chặt nát ra từng mảnh và một con xác sống bị cưa làm đôi, mặt mày tái xanh như vừa uống nhầm nước mắm.

Cô ôm bụng nôn khan từng đợt, toàn thân run như bị nhúng vào máʏ яυиɠ giảm béo.

Lâm Nhan Nhan lấy tay nhéo mạnh vào mặt mình — chưa kịp rửa mặt đã bị bạo động gọi dậy — “Ái da...” đau thật. Vậy ra không phải mơ.

Ánh mắt cô dừng lại nơi “hung khí” trong tay: một cái cưa máy mà chẳng hiểu từ đâu tự dưng xuất hiện. Cô rõ ràng chẳng có tí kỹ năng sinh tồn nào, tay không tấc sắt, vậy mà lại dùng nó để cưa đôi con zombie định xông vào.

Nguy hiểm vừa được loại bỏ, adrenaline tụt nhanh như ví hết tiền, Lâm Nhan Nhan trượt xuống sàn nhà dơ dáy, thở dốc. Cô đặt cái cưa sang bên cạnh, cố gắng ghép lại ký ức rời rạc để hiểu chuyện quái gì đang xảy ra.

Quả đúng là xui tận mạng! Đêm qua nửa đêm tự nhiên thấy người khó chịu, sợ làm Hạ Nghi Nhàn thức giấc nên cố nằm im, nhịn tới tận gần sáng mới ngủ được.

Sáng thì quên không đặt báo thức, ngủ say như chết, có gọi kiểu gì chắc cũng không tỉnh, thế là vô tư ngủ luôn qua tiết của thầy Hứa.

Nghĩ tới tiết học sáng nay, chân cô mềm nhũn như bún, suýt nữa bò không nổi. Lâm Nhan Nhan run rẩy mở điện thoại, đoán chắc mình đã bị “dội bom tin nhắn” không thương tiếc rồi.

Y như cô đoán, khung chat WeChat đầy ắp tin chưa đọc. Nhóm lớp vốn chán như cơm nguội, giờ lại rôm rả bất thường.

Với nhan sắc xinh xắn, gia cảnh khá giả, lại thêm tính cách dễ gần, Lâm Nhan Nhan tự nhận mình khá được lòng bạn bè. Nhưng đông tin nhắn thế này, chẳng lẽ... bị thầy Hứa lấy ra làm ví dụ dằn mặt rồi?

Nuốt nước bọt cái ực, cô mở tin nhắn của Hạ Nghi Nhàn — người bạn thân cùng phòng, cũng là top 1 spam cô mỗi ngày.

“Nhan Nhan, cậu không ra khỏi ký túc à? Tớ không thấy cậu đâu cả, đã giữ chỗ cho cậu rồi nhé, góc trái trong cùng!”

“Sắp vào học rồi, sao cậu vẫn chưa đến?”

Ngay sau đó là mấy cuộc gọi nhỡ.

Tin nhắn tiếp theo cách đó tận một tiếng.

“Nhan Nhan, cậu còn đó không?”

“Tớ sợ quá.”

“Chúng mình có chết không?”

“Họ ở ngoài kia, tớ không muốn chết đâu.”

“Nhiều lắm... nhiều lắm...”

...

Những dòng đầu còn kiểu thúc giục đi học, mấy dòng sau thì bắt đầu kỳ lạ rồi đó?

Tinh thần của Hạ Nghi Nhàn hình như không ổn lắm, nhưng trái lại, Lâm Nhan Nhan thấy bớt căng thẳng hơn hẳn, còn lười biếng lăn qua lăn lại trên giường mà nhắn tin lại:

“Cậu làm sao thế?”

Người không đi học là mình chứ có phải cô ấy đâu, sao nhìn Hạ Nghi Nhàn còn hoảng loạn hơn cả mình? Dù cho đó là trạng thái tinh thần phổ biến của sinh viên thời nay thì cũng quá điên rồi, chẳng lẽ bị giáo sư Hứa dọa cho phát điên?

Mạng hình như cũng lởm, tin nhắn xoay vòng vòng rồi không gửi đi được.

Lâm Nhan Nhan thay bộ đồ khác rồi quay lại xem điện thoại, thì thấy hộp thoại tin nhắn hiện lên dấu chấm than đỏ chót, bảo kiểm tra kết nối mạng.

Không lẽ... thực sự có chuyện rồi?

Đúng lúc ấy, một cơn gió lạnh lạnh không rõ từ đâu luồn qua, Lâm Nhan Nhan âm thầm cởi cái váy vừa thay, ngoan ngoãn mặc lại cái áo khoác dày dặn hơn.

Quay lại đọc tiếp tin nhắn trong nhóm lớp, cô suýt thì ném luôn điện thoại đi —.

Cả đám hôm nay hẹn nhau phát điên chắc? Còn có người dám gửi ảnh kinh dị lên nhóm lớp nữa!