Trong Thế Giới Xác Sống Trở Thành Cưa Thủ Điên Cuồng

Chương 1.1: Tập sự cưa máy điên loạn

Thành phố S.

8 giờ 5 phút sáng, ngày 17 tháng 4 năm 2030.

Mới sáng sớm thôi mà không khí đã nóng hầm hập, cả lớp học kín mít chẳng khác gì một cái l*иg hấp khổng lồ, nóng tới mức ai nấy đều mềm nhũn như dưa muối để quá ngày.

“Lâm Nhan Nhan?” Giáo sư Hứa, tóc bạc phơ, ngước lên nhìn danh sách điểm danh.

Không ai trả lời. Nhiệt độ xung quanh như tụt xuống đột ngột. Cái lớp học vừa nãy còn ồn ào như cái chợ, giờ im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi – y như nồi nước chưa kịp sôi đã bị tắt lửa.

“Lâm Nhan Nhan!” Giọng giáo sư Hứa cao hơn hẳn.

Dù không hẳn là hét, nhưng tiếng nói mang đầy giận dữ ấy lại vang dội đến từng góc lớp, khiến cả mấy bạn cuối lớp đang đeo tai nghe cũng phải nhướn đầu ngó lên bục giảng.

“Lâm Nhan Nhan vắng mặt à?” Giờ thì giáo sư Hứa gầm lên luôn, âm lượng đẩy max công suất, nghe rõ cả sự bực tức xé toạc dây thanh quản.

Hạ Nghi Nhàn – bạn cùng phòng của Nhan Nhan – trong lòng chỉ biết gào thầm: Toang rồi!

Trời ơi, Lâm Nhan Nhan mà cũng dám cúp tiết của giáo sư Hứa á? Cậu ấy định thi cuối kỳ xong ra thẳng phòng chờ học lại luôn à?

Cái ghế nhựa dưới mông như bốc khói. Hạ Nghi Nhàn lúng túng nhúc nhích ở góc lớp, nghiến răng đứng dậy, giọng run run như sắp ngất:

“Giáo... giáo sư ạ, Lâm Nhan Nhan bị ốm ạ...”

Giáo sư Hứa đẩy gọng kính lão trên sống mũi, cặp mắt sắc như tia X — quang, xuyên qua cả lớp kính dày mà vẫn khiến người ta sởn gai ốc.

“Vậy giấy xin phép đâu?”

Hạ Nghi Nhàn tất nhiên là không có giấy xin phép nào. Mồ hôi túa ra trên trán, nhỏ tí tách như sắp luộc chín luôn tại chỗ. Cái thời tiết chết tiệt này sao mà oi thế không biết!

Giáo sư Hứa quá rành mấy chiêu trò lươn lẹo của sinh viên rồi. Hôm nay trời đã nóng, tâm trạng ông ấy cũng như cái nồi áp suất đang sôi ùng ục. Mà giờ hai đứa bạn cùng phòng “trời đánh” này lại đυ.ng trúng họng súng của ông thì xác định.

Ngay lúc ông ấy đang cau mày, chuẩn bị “giáo dục tư tưởng” cho Hạ Nghi Nhàn một bài ra trò thì — ngoài cửa sổ bỗng vang lên một tiếng gào kinh dị, cứu cô nàng một mạng!

Cao Đình – học sinh ngồi gần cửa sổ – không biết là diễn viên hay gì mà dán mặt vào kính như đang đóng phim truyền hình, vừa ngó xuống sân trường vừa hét toáng:

“Vãi nồi! Ngoài kia... có người bị lôi hết ruột ra ngoài kìa!!”

Giáo sư Hứa biến sắc, quên cả việc bảo Hạ Nghi Nhàn ngồi xuống, lao ngay đến bên cửa sổ.

Cả lớp như ong vỡ tổ, chen nhau dí mặt vào cửa sổ, hóng biến.

Kết quả?

Làm gì có ai bị lôi ruột đâu! Dưới sân chỉ có một vệt máu đỏ lòm, chảy dài như nét bút mực tàu vạch trên nền gạch.

Chắc Cao Đình hoa mắt rồi quá!

Chưa kịp để ai kịp phản ứng gì, Cao Đình đã như phát rồ, húc bay luôn thằng bạn cùng bàn mà chạy xộc ra ngoài. Cùng lúc đó, lớp học ở tầng dưới cũng bắt đầu náo loạn, từng tràng la hét hoảng loạn vang lên.

Cao Đình vừa chạy ra như cơn gió, thì ngay góc cầu thang một bóng người lù lù lao ra, đâm sầm vào cậu ta như thể ai đó đang chủ động... giao hàng tận nơi. Hai người quấn vào nhau đánh đấm túi bụi. Từ xa nhìn lại chỉ thấy lưng người vật lộn, nhưng rõ ràng sức lực chênh lệch hẳn: thân hình to cao như Cao Đình vậy mà lại bị đè dưới đất... ăn đấm.

Thầy giáo Hứa cùng vài sinh viên “nhiệt huyết” chỉ vừa mới kịp chạy tới cửa lớp, thì Cao Đình đã... tắt thở.

Tên tấn công kia từ từ quay đầu lại, để lộ một khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, đầu nghiêng sang một bên, cười nhe răng đầy hưng phấn và điên loạn.

Cao Đình nằm sõng soài dưới đất, mặt mũi đã bị cắn đến không nhận ra, dưới lưng là một vũng máu đang lan rộng.

Mấy nam sinh đứng gần đó rón rén lùi lại vài bước. Nhưng chính vì hành động ấy lại khiến họ trở thành mục tiêu tiếp theo của kẻ tấn công.

Hắn lại nhào tới như cũ, nhắm thẳng vào cậu bạn lùi xa nhất, một cú cắn táp thẳng vào cổ như thể muốn... hút sinh tố vị người.