Cô không muốn chết!
Lại càng không muốn bị mấy con thây ma xấu xí, kinh tởm cắn đến banh xác!
Huống hồ... lỡ đâu tất cả chỉ là một trò đùa ác quá trớn thì sao? Không có tận thế, không có thây ma, chỉ có đám bạn rảnh rỗi sinh nông nổi...
Nếu cô đâm chết mình chỉ vì trò đùa này, vậy chẳng phải trở thành đứa đầu tiên trong lịch sử chết vì bị troll à?
Thế là con dao được nhét lại vào túi, còn cánh cửa ký túc xá thì đột nhiên phát ra một tràng tiếng đập mạnh như sấm rền, khiến tim người nghe cũng phải run bần bật.
“Bộp!”
“Rầm!!”
Tiếng động ngày càng lớn, cái cửa nhựa ọp ẹp có tuổi đời ngang ngửa trường học sao mà chịu nổi cú húc như trâu điên từ bên ngoài. Mỗi tiếng đập vào cửa như đang gõ lên... đồng hồ đếm ngược sinh mệnh của cô vậy.
Đầu óc Lâm Nhan Nhan trống rỗng, ngu ngơ nhìn chằm chằm vào con dao trong tay.
Giờ cô nên làm gì đây?
Còn chưa kịp nghĩ xong thì cánh cửa nhựa rẻ tiền đã bị đập cong, một bàn tay tím tái bấu vào khe hở, rồi thô bạo xé toạc cả tấm cửa.
Cánh cửa rơi bịch xuống sàn cùng lúc với cảnh tượng khiến Lâm Nhan Nhan muốn... tắt máy sống luôn cho đỡ sợ.
Kẻ xông vào lại chính là... học tỷ!
Nước mắt Lâm Nhan Nhan rơi lã chã – cô biết rõ người trước mắt là ai. Trước đây, học tỷ trong câu lạc bộ luôn quan tâm chăm sóc cô, còn ở ngay phòng bên cạnh.
Còn giờ, trên gương mặt từng hay cười tươi là một nụ cười vặn vẹo đến rợn người, quần áo xộc xệch, bả vai bên phải mất hẳn một mảng thịt như bị ai đó táp mất.
Bi thương vì người quen trở thành quái vật, lại sợ đến mất hồn vì bộ dạng quá kinh dị của đối phương, Lâm Nhan Nhan đứng đơ như tượng – chuẩn chỉnh kiểu nữ phụ xấu số trong mấy bộ phim zombie, đáng thương đến độ có thể đem đi thi "nữ chính bi kịch" luôn rồi.
Nhưng thây ma nào có biết tiếc thương hay tình nghĩa, nó chỉ coi cô là bữa ăn sống nhăn răng mà thôi!
“Học tỷ zombie” dẫm lên cánh cửa gãy, lao thẳng về phía cô như báo săn con mồi.
Lâm Nhan Nhan vung dao hoa quả lên lia lịa, run bắn như sắp trụy tim đến nơi.
Dao ngắn ngủn, cán còn trơn, bị cô vung vài cái đã văng luôn xuống đất.
Cô còn chưa kịp cúi người nhặt lại, thì gương mặt vừa quen vừa ghê rợn đã dí sát mặt!
Lâm Nhan Nhan hoảng đến mặt mày trắng bệch, cơ thể tự động kích hoạt chế độ “cảm giác bị cắn”, toàn thân co rúm lại.
Giữa lúc đầu óc mơ hồ, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một vật gì đó – và khi thây ma chuẩn bị táp xuống, cô bản năng giơ tay lên ngăn lại, phản kháng trong tuyệt vọng.
“Rè rè rè...”
Tiếng máy cưa điện vang lên – thây ma “học tỷ” bị cắt làm đôi – phập một tiếng, máu đen đặc trào ra bốc mùi tanh tưởi như cống ngầm lâu năm.
Lâm Nhan Nhan sững sờ nhìn cây máy cưa điện vừa từ đâu bay đến tay mình, cảm giác dạ dày lộn nhào, cúi gập người nôn khan một trận.
Đúng lúc đó, một giọng nữ máy móc vang lên trong đầu cô như loa phát thanh trường học:
[Chúc mừng người may mắn Lâm Nhan Nhan trở thành "Tập sự sử dụng máy cưa". Hiện đã tiêu diệt được 1 mục tiêu. Mong cô tiếp tục cố gắng để sớm thăng cấp thành... Ma nữ máy cưa!]
Giọng nói cứ như chui thẳng vào não, dù Lâm Nhan Nhan vẫn đang mơ hồ vì sốc, vẫn hiểu rõ mồn một nội dung vừa nghe được.
Cô vô thức siết chặt tay cầm máy cưa – cả người vẫn run rẩy – nhưng rõ ràng... cô sống sót rồi?
Cây máy cưa này rõ là như được thiết kế riêng cho cô: vừa tay, dễ cầm, trọng lượng chẳng khác gì cây dao gọt táo hồi nãy!
Lâm Nhan Nhan ngồi bệt xuống sàn, thở hồng hộc như cá mắc cạn, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra – như thể đột nhiên được buff sức mạnh mà không cần lý do – thì...
Cửa phòng ký túc đối diện – cánh cửa y chang như phòng cô nhưng còn nguyên vẹn – từ từ mở ra.
Cô giật mình bật dậy như lò xo, hai tay giơ máy cưa, thần kinh căng như dây đàn, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa hé.
“Két —.”
Cửa... đã mở.