Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Biến Thành Thiên Diện Ảnh Hậu

Chương 19

Buổi chiều hôm đó, trời mưa rất nhẹ.

Mưa rơi như một lớp bụi mỏng. Không đủ để ướt áo, nhưng lại thấm được vào tận da thịt – lành lạnh, lặng lẽ, không mùi, không vị. Như thể cả thế giới đang cố gắng nói chuyện trong thì thầm.

Bà Lan đến nhà tang lễ lúc hơn hai giờ. Không ai biết bà đi bằng gì. Người ta chỉ thấy dáng bà nhỏ, lưng hơi còng, áo khoác sẫm màu đã cũ, ống tay hơi sờn. Tay trái xách một giỏ cói nhỏ, bên trong đựng dụng cụ chuyên dùng, tay phải đeo một chiếc nhẫn bạc đã xỉn màu.

Phòng lạnh đã chuẩn bị xong.

Giữa căn phòng rộng và trắng ấy là một chiếc bàn đá lớn, mặt bàn hơi lạnh, sạch sẽ. Trên bàn, tấm khăn phủ trắng được vén lên một góc, hé lộ một phần khuôn mặt của thi thể phía dưới.

Người nhân viên tang lễ trẻ khẽ nói khi mở cửa cho bà:

“Ca này khó. Mặt bị chém do kính vỡ. Cổ có vết, máu mất nhiều lắm. Vẫn còn dấu trên tóc.”

Bà Lan không gật đầu, cũng không nói gì. Chỉ lặng lẽ bước vào.

Người con gái trẻ được đặt nằm im trên bàn. Một tấm vải trắng mỏng che phủ từ đầu đến chân. Bên cạnh là một túi nilon lớn, đựng váy cưới bằng ren trắng, đôi giày cưới nhỏ gọn, một khăn voan dài đến tận gót chân. Và một mảnh giấy viết tay đã nhòe nước, chỉ còn đọc được một dòng run rẩy:

“Làm ơn… cho con bé… được làm cô dâu đúng nghĩa.”

Bà nhớ lại cuộc gặp chóng vánh vừa rồi, hơi lắc đầu thở dài.

Bà Lan đeo găng tay vào. Tay bà run một chút, không phải vì sợ, mà vì găng mới bó hơi chặt. Bà kéo ghế ngồi xuống cạnh bàn đá, lấy bông thấm nước, bắt đầu rửa mặt thi thể.

Không có động tác thừa.

Cũng không có tiếng động nào.

Chỉ có tiếng gió lùa khe cửa sổ, và tiếng nhỏ giọt của nước từ khăn voan ướt rơi xuống nền gạch lạnh.

Thi thể là một cô gái trẻ. Hai mươi ba tuổi. Vị thành niên trong mắt cha mẹ. Còn quá trẻ để chết.

Mặt cô không còn rõ đường nét.

Má trái rách sâu, từ thái dương kéo dài đến gần cằm. Da đầu lẫn tóc vẫn còn lấm tấm máu khô. Cổ bị một vết cắt dọc do va vào kính chắn xe, kéo từ bên trái cổ qua xương đòn phải. Trán tụ máu bầm, môi tái, hai răng cửa gãy mất. Hai mí mắt đã xẹp xuống, viền mắt tím như mất ngủ hàng tháng.

Bà đã từng thấy nhiều hơn thế.

Có người bị cháy, có người rơi từ tầng cao, có những gương mặt chẳng còn được gọi là “mặt” nữa.

Tay bà cầm bông y tế, thấm nước ấm, chà nhẹ trên trán, gò má, cằm. Động tác nhẹ tới mức, nếu có ai đứng nhìn sẽ tưởng bà đang lau mặt cho người còn sống.