Phương Hoa ngồi lặng trên lan can tầng hai, nhìn xuống sân luyện thi đang dần vắng bóng người.
Trời dần xế chiều. Mặt trời trượt xuống bên kia dãy nhà tập, ánh sáng vàng nhạt hắt lên mặt gạch loang lổ từng mảng ẩm tối. Những tán cây phượng đỏ đã rụng gần hết hoa, chỉ còn rơi rớt lại vài cánh khô quắt như đang níu kéo mùa hè đang tàn. Không còn ai đứng múa. Cũng không có ai đọc thoại. Chỉ còn tiếng gió và vài chiếc lá bị cuốn chạy trên nền sân xi măng xám xịt.
Chỉ còn đúng một tuần.
Mọi sự chuẩn bị, lúc này đều chỉ có thể xem là nước đến chân mới nhảy. Thế nhưng, đó là đối với người khác.
Phương Hoa hoàn toàn không có chút nào lo lắng.
Cô chăm chú nhìn quyển sách trong tay mình.
“Người Đi Tìm Hình Của Đất”
Câu chuyện trong đây, à không, nói đúng hơn, cuộc đời của chủ nhân quyển sách này, được mô tả một cách sinh động và lôi cuốn, khác biệt hẳn so với nghề nghiệp mà bà ấy cống hiến, trong suốt hơn 30 năm.
Người trang điểm xác chết.
Một loại nghề nghiệp lai tạp giữa thợ trang điểm và bác sĩ pháp y. Loại nghề nghiệp có thể hoàn nguyên cho thân thể kẻ đã khuất, giúp họ có được vẻ đẹp cuối cùng trong mắt gia đình bằng hữu, cho họ được “sống” những giây phút cuối cùng trên cõi đời này.
Phương Hoa cố gắng ngăn cản sự kiếu kì của mình, muốn dùng “Nhân Sinh Như Mộng” trải nghiệm loại cảm giác khác biệt này. Nhưng cô biết, nếu như bản thân dám làm như vậy, nói không chừng, ngày mai cô cũng có thể trở thành một xác chết. Dù sao, lần trước trải nghiệm cảm giác trong thân thể Nguyệt, đã rút cạn đi hết tất cả sức lực của cô.
Phương Hoa lúc này chỉ có thể chăm chú nhìn, thỉnh thoảng ngừng lại suy ngẫm một chút, lưu ý lựa chọn điểm cắt vào cuộc đời của bà Lan.
Bất chợt, ánh mắt cô sáng lên.
Đó là một đoạn kể, nhẹ nhàng sâu lắng, nhưng lại hàm chứa đầy nước mắt.
“Ngày hôm đó, tôi đến nhà tang lễ từ rất sớm. Mất không bao lâu, một gia đình tiến vào trong, khi gặp tôi, một người phụ nữ trung niên, ánh mắt đã không còn chút ánh sáng nào, như thể tất cả ánh sáng của cuộc đời bà đã biến mất trong phút chốc.
Bà đến gần tôi, tay nắm tay, ánh mắt dần phục hồi chút tiêu cự, nhưng trong đó, hoàn toàn là một nỗi đau và sự tĩnh mịch đến khó hiểu. Giọng nói run run, bà cẩn thận nói từng chữ, những âm thanh như xé lòng của một người mẹ.
Xin hãy giúp con gái tôi, để nó phút cuối cùng, trở thành một cô dâu đúng nghĩa.”