Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Biến Thành Thiên Diện Ảnh Hậu

Chương 17

Chỉ cách ngày thi đúng một tuần, không khí tại Trung tâm Nghệ thuật Lâm Sơn đã khác hẳn.

Nếu trước kia còn có người cười đùa, livestream, tạo dáng chụp ảnh, thì giờ đây, toàn bộ khoảng sân chính và hành lang đều trầm lắng lạ thường. Ở bên trong, tuyệt nhiên không có một tiếng cười đùa nào.

Từng người lúc này đều đang làm phần việc của mình. Có người thì ngồi đọc thoại với giọng nhỏ xíu, người thì xoay quanh tại chỗ làm động tác múa, có người còn đứng nép vào gương lẩm nhẩm như thể bị ma nhập. Tất cả đều căng thẳng tột cùng. Càng là như vậy, càng ít ai nói chuyện.

Phương Hoa đến từ sớm, trong tay chỉ cầm một cuốn sổ nhỏ, không cầm giáo trình, không kẹp tập thoại. Cô chọn một góc tường gần cửa sổ tầng hai, ngồi xuống, không nói gì.

Cười khổ một tiếng, Phương Hoa lẩm nhẩm nói.

“Không ngờ trọng sinh trở lại, vẫn phải ngồi ôn thi. Thật sự là…”

Cô ca thán một tiếng, bắt đầu âm thầm quan sát xung quanh.

Có một bạn nữ, tóc buộc cao, mặc áo tập màu đen, đứng giữa sân nhắm mắt. Sau đó, bắt đầu thực hiện một chuỗi động tác hình thể giống như diễn múa hiện đại. Mỗi cử động tay, xoay hông, đều mượt mà như lụa, không một khớp xương lộ liễu.

Người đứng cạnh cô thì đang ngồi xổm trên sàn gạch, đọc thoại bằng giọng Bắc chuẩn, sắc nhọn từng từ một. Toàn bộ đoạn độc thoại về cái chết trong “Người Trong Bóng Tối” được em ấy diễn, như đang đối chất với ai đó thật ngoài đời.

Còn một người khác, không quá nổi bật, nhưng vừa luyện diễn cảm vừa đổi tông giọng liên tục. Có lúc rơi giọng xứ Nghệ, có lúc lại quay về âm Bắc Bộ. Người này, Phương Hoa nhớ có đọc trên mạng, là diễn viên nhí từng đóng ba bộ phim cổ trang cho Đài Văn Hóa Thăng Long. Gương mặt nhìn kỹ rất quen.

Phương Hoa ngồi trong góc, không nói lời nào.

Áp lực, vô hình tản mát qua tất cả mọi người, khiến cho ai cũng phải chăm chú một cách đáng nể.

Phương Hoa cũng không chút nào cảm thấy ghen tị, hay lo lắng.

Dù sao, nhân sinh đã trải qua một lần biến cố, đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, chút xíu áp lực này tính là gì cơ chứ?

Vả lại, con đường biểu diễn cũng không nhất định phải thi đậu vào Học viện mới có thể tỏa sáng. Đây chỉ được xem là bước đệm mà thôi. Kiếp trước, cô cũng chẳng phải xuất thân chính quy gì, vẫn có thể lăn lôn lên làm diễn viên hạng ba sao?

Chỉ là, cơ hội như thế này, không thể bỏ lỡ được. Ít nhất, Phương Hoa cũng muốn biết, bản thân mình, có thể hay không nổi danh một lần. Đặc biệt là, trong tay có “Nhân Sinh Như Mộng” làm hậu thuẫn, Phương Hoa cũng có thể tự tin rằng, bản thân mình, nhất định không thua kém bất kì ai.