Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Biến Thành Thiên Diện Ảnh Hậu

Chương 16

Phương Hoa đến nơi, lúc này tại đây đã đông nghẹt người, lít nha lít nhít đều là tuấn nam mỹ nữ, nhìn hoa cả mắt.

Tờ thông báo dán trên bảng tin khuôn viên Phân Viện Phía Nam - Học viện Nghệ thuật Quốc Gia được in bằng hai thứ ngôn ngữ: chữ Quốc ngữ hiện đại, và một phiên bản tương ứng bằng chữ Hán Nôm, nét thư pháp thanh thoát mềm mại, rõ ràng xuất phát từ tay một thư pháp gia chính hiệu.

Phía ngoài bản tin, rất nhiều người cũng đang châu đầu ghé tai thảo luận, tình cảnh quả thực là vô cùng náo nhiệt.

Đợi một lúc, Phương Hoa cũng chen chân vào được, bắt đầu nghiền ngẫm đọc kĩ.

Mặc dù mỗi năm, các vòng thi của Học viện vẫn không có mấy thay đổi, nhưng mặc kệ, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Phương Hoa âm thầm nói, ánh mắt bắt đầu lướt qua từng dòng.

“Vòng sơ khảo năm nay sẽ bao gồm 4 mục thi năng khiếu tự chọn:

Thanh nhạc (không yêu cầu hát chuyên nghiệp, ưu tiên biểu diễn cảm xúc).

Hình thể (chuyển động hình thể đơn giản, kiểm tra sự linh hoạt, thần thái).

Đọc diễn cảm lời thoại kinh điển (văn học, kịch bản cổ, hoặc thơ Hán Nôm).

Biểu diễn không lời (3 phút) (không dùng bất cứ lời nói, đạo cụ, hay âm thanh hỗ trợ nào).”

Bên dưới là dòng chữ in đậm đỏ:

“Thí sinh sẽ được chấm điểm độc lập bởi 3 giám khảo, mỗi mục 25 điểm, tổng tối đa 100 điểm. Điểm đạt yêu cầu sơ tuyển: từ 78 điểm trở lên. Danh sách thí sinh đủ điều kiện dự thi vòng hai sẽ công bố sau 48 giờ kể từ khi vòng một kết thúc.”

Cuối cùng, là một lời nhắc nhở rất rõ:

“Khi đến thi, đề nghị mặt mộc hoàn toàn, tóc buộc gọn, không đeo kính áp tròng, không nước hoa. Phần biểu diễn không lời yêu cầu tuyệt đối không vượt quá 180 giây – tự chịu trách nhiệm nếu vượt quá thời lượng.”

Phương Hoa đọc xong, cũng không dự định đứng lại lâu, quay người rời khỏi.

Trong lòng, không có cảm giác hưng phấn như những thí sinh quanh đó.

Chỉ là một nhịp hô hấp chậm đi.

Một sự tỉnh táo lặng lẽ bừng lên, như thể một cánh cửa lớn đang từ từ mở ra.

Cô biết rất rõ, kỳ thi này không chỉ là nơi thử sức. Không phải là nơi ai cũng có thể bước vào hồn nhiên và bước ra vui vẻ.

Nó là một cuộc thanh lọc.

Một lần đo thần kinh, thể lực, cảm xúc, và cả khả năng chịu đựng.

Một phép thử kín đáo nhưng dứt khoát giữa “những ai có thể sống vì cái nghề này” và “những ai chỉ mơ mộng hão huyền về nó”.

Học viện Nghệ thuật Quốc Gia – tiền thân là Học phủ Kịch học Thăng Long, nổi tiếng cả trong và ngoài Cộng Hòa Đại Việt – là nơi mà mỗi năm, hơn 15.000 thí sinh đăng ký sơ tuyển từ khắp cả nước, nhưng chỉ chưa tới 300 người được bước vào vòng hai.

Ánh mắt Phương Hoa sáng rực, trong đầu có vô vàn ý tưởng trào dâng.

Lần này, cô nhất định sẽ khiến mọi người mở rộng tầm mắt.