“Cũng không hẳn là thi, chị biết rồi đó... Em cũng chỉ thử sức thôi, mấy vòng casting bên chỗ Tinh Phong họ cũng ngỏ ý rồi...”
Phương Hoa nghiêng đầu, hai tay đan vào nhau để trên đầu gối.
“Vậy thì tốt quá rồi. Hy vọng em đậu. Mà không, chắc chắn đậu luôn á.”
“Gương mặt như em, bước ra sân khấu là khán giả nhớ liền.”
Ánh mắt Phương Hoa trong suốt nhìn về phía Tinh Vi, giống như nội tâm của cô thực sự suy nghĩ như vậy.
Tinh Vi ngừng tay, nhìn cô. Cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại nhất thời không tính ra được là gì.
Câu nói vừa rồi, nghe kiểu gì cũng có chút nói móc trong đó.
Nhưng, cái này Tinh Vi cũng không dám chắc. Dù sao, lúc này Phương Hoa ngồi đó, cười rất hiền lành, cũng không có vẻ gì là đang cố gắng làm bộ làm tịch.
Không một mảy may ngạo mạn, không hề nhấn mạnh giọng, cũng không thể có chút oán trách nào.
“Còn chị...” – cô nói tiếp, như đang tự sự.
“Chắc phải ráng từng chút một. Không có tài năng, cũng không có ai chống lưng. Lỡ may rớt cũng không dám trách ai.”
Vi nhếch mép.
“Chị nói vậy làm sao được. Người như chị mà rớt thì... chắc toàn bộ Trung Tâm này có nước đi ăn cám.”
“Chị biết không... Ai cũng đều nói, chị có thể dễ dàng đậu vào đấy.”, ngôn ngữ, đầy sự ghen ghét.
Cô ngước lên.
“Sao lại thế được? Tài năng như em mới là giỏi. Đang đi học cũng đã có thể kiếm tiền rồi. Chị thật sự rất hâm mộ em.”
Phương Hoa nở một nụ cười nhẹ nhàng, khóe miệng cong cong, đôi mi hơi nhíu lại, tạo nên một dáng vẻ trông vô cùng ngây thơ.
Vi lúc này cũng cảm thấy có chút đau đầu. Rõ ràng đang nói móc, nhưng không hiểu sao mỗi câu mỗi chữ của Phương Hoa lại khiến cho người như cô ta đều có chút…đồng tình.
Vi nhanh chóng chuyển qua vấn đề khác, sau đó viện cớ rời đi,trông khá là chật vật. Phương Hoa chỉ đưa ánh mắt nhìn theo, khóe miệng cười nhẹ, cũng không kêu gọi ở lại.
Hôm đó, khi ra về, cả lớp luyện thi đều đổ xô vào chụp ảnh check-in. Người cầm kịch bản, người pose dáng như idol, người livestream bắt ánh sáng nắng chiều để "tạo cảm xúc".
Phương Hoa không tham gia.
Cô đứng xa xa dưới gốc cây, ánh mắt lặng như nước, tay lật lại từng trang kịch bản nhỏ.
Một bé gái mới 14 tuổi học chung lớp chạy đến gần, líu lo:
“Chị Phương Hoa, lúc nãy em thấy chị diễn đoạn khóc... hay quá trời luôn! Thiệt, em tưởng chị đang bị ai mắng thiệt không đó!”
Phương Hoa cười, xoa đầu bé:
“Chị đâu cần ai mắng để khóc... Chỉ cần nhớ lại thôi là được.”