Sân trong của Trung tâm Nghệ thuật Lâm Sơn buổi sáng tràn ngập ánh nắng đầu thu.
Tiếng cười nói rộn ràng của đám thí sinh vọng ra từ sảnh lớn – mỗi người ôm một cuốn giáo trình, tay cầm tập thoại, môi lẩm bẩm lời thoại như đang tự thôi miên.
Phần lớn những người ở đây đều không thể, hoặc không có cơ hội vào được cái nghề này, mặc kệ là khắp Việt Quốc, số trường đào tạo diễn viên không có mấy trăm cũng có mấy chục.
Bởi vì, cái nghề này, quá cần thiên phú.
Ở chính giữa sân, Phương Hoa ngồi một mình bên ghế đá, dưới tán phượng đỏ còn sót lại vài chùm hoa héo.
Cô mặc đồng phục học sinh cũ – váy xanh nhạt, sơ mi trắng là phẳng, không hề kiểu cách. Nhưng hôm nay, cô trang điểm một chút. Không nhiều. Chỉ má ửng nhẹ, môi hồng hồng, lông mi cong mềm, nhìn vào thì không ai dám chắc là đã trang điểm, chỉ thấy gương mặt đó như nụ hoa xuân chớm nở, cảm giác tươi mát đập vào mặt ngay khi đối diện, khiến người khác thoải mái vô cùng.
Cô đang đọc thoại – một đoạn kịch độc thoại cổ. Giọng Phương Hoa nhẹ, nhỏ, không giống là đang biểu diễn. Nhưng từng âm tiết cất lên, tiết tấu đều đều như có ma lực, khiến cả khoảng không quanh ghế cô ngồi… trở nên yên tĩnh kỳ lạ.
Tiếng bước giày cao gót vang lên trên nền xi măng.
Một giọng con gái, the thé nhưng ngọt ngào đến gai người, vang lên sau lưng:
“Ơ kìa, chị Phương Hoa... cũng đến luyện thi hả?”
Cô quay lại.
Là Trần Tinh Vi – người đã từng cùng cô lớn lên trong viện, sau này được một gia đình khá giả nhận nuôi. Một năm trước, Tinh Vi đã nổi lên trong giới mẫu ảnh nhờ gương mặt ưa nhìn, phong thái năng động. Đương nhiên, cái miệng của người này cũng không vừa gì.
Lúc nào cũng là kiểu:
“Chị Phương Hoa xinh thật, cơ mà... nhìn cũng hơi mỏi mệt ha.”
“Không biết sao chứ, tui thấy diễn kiểu chị ấy hơi... khó gần á.”
“Chắc tại mình quê mùa, không hiểu nghệ thuật cao cấp như vậy.”
Mỗi lời đều không có từ nào sai.
Nhưng khi cộng lại, một mùi trà thoang thoảng không cách nào bỏ qua được.
Phương Hoa vẫn ngồi, ngẩng lên cười nhẹ, nụ cười thuần túy, nhẹ nhàng như nắng sáng:
“Ừ, chị cũng đi thi. Trung tâm này tốt thật, vậy là tụi mình thi chung lớp hả?”
Tinh Vi khựng lại nửa giây – như thể không ngờ câu trả lời lại nhẹ nhàng, mềm mại đến vậy.
Cô ta ngồi xuống kế bên, vắt chéo chân, lấy gương ra dặm lại son. Mùi nước hoa tỏa ra thoang thoảng, khiến Phương Hoa đều có chút muốn che mũi lại.