Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Biến Thành Thiên Diện Ảnh Hậu

Chương 13

Cô không giật mình. Cũng không phản bác.

Thay vào đó, Phương Hoa nhẹ chống cằm, đôi mắt khẽ nhíu lại như đang nghĩ một điều gì rất... trẻ con.

“Nếu em nói không? Anh tin chứ?”

Minh nhìn cô, không trả lời.

Nhưng trên hết, đó là một câu trả lời.

Cô bật cười khẽ. Lần này, là tiếng cười nhỏ – không mang sự giễu cợt, mà giống như một nhánh cúc trắng rung trong gió – nhẹ mà sắc, mảnh mà khó nắm.

“Thật đáng buồn. Nhưng lại rất an toàn.”

Minh nheo mắt.

“Em không sợ người ta nhìn ra sao?”

“Em đâu có làm gì sai.” – cô nói, giọng ngây thơ đến mức nếu người ta không biết rõ cô, sẽ nghĩ cô thực sự vô tội.

“Em chỉ sống... dịu dàng hơn một chút. Hiền lành hơn một chút. Biết điều hơn một chút.”

Rồi cô nghiêng đầu, mắt chớp chớp:

“Anh không thích à?”

Nhìn đôi mắt của Phương Hoa, lúc này tỏa ra một sự trong sáng hồn nhiên đến lạ thường, Minh lần nữa có chút im lặng. Anh cũng không dám nói, mình yêu thích cảm giác an lành này.

Thay vì trả lời, anh hỏi:

“Em thi Học viện Nghệ thuật thật?”

“Ừm.” – Cô gật. “Sân khấu mà. Nơi mình có thể đứng lên, nhìn cả thế giới – mà không ai có quyền cắt lời mình.”

Minh không nói gì, chỉ là khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói :”Sẽ rất khó khăn đấy.”

Phương Hoa khẽ cúi mặt. Gió lùa qua hàng cây, thổi rối vài sợi tóc mai. Cô khẽ đưa tay vén lại, động tác mềm mại như nước.

“Em từng chết một lần rồi, Minh à.” – giọng cô đột ngột trầm xuống, nhưng không bi kịch.

“Không phải thể xác. Là linh hồn.”

Minh lặng đi một nhịp. Anh nhìn cô, lần đầu... không thấy người con gái cũ trong đôi mắt đó nữa.

Chỉ còn một khoảng trống. Và ánh sáng.

“Vậy thì đừng để nó cũng chết lần nữa.”

Cô nhìn anh, ánh mắt rất lâu. Rồi mỉm cười – lần này, không dịu dàng, không ngây thơ.

Chỉ là một nụ cười của người biết mình đang đứng ở đâu – và đang đi đâu.

“Nếu em sống đủ dịu dàng, người ta sẽ bớt muốn giẫm lên em.”

“Và nếu vẫn bị giẫm, thì em sẽ cúi đầu... rồi khiến họ không bao giờ đứng thẳng được nữa.”

Minh không đáp. Cũng không quay lại.

Chỉ bước đi – vai không rũ, nhưng nặng hơn một chút.

Anh sợ nếu mình còn nán lại, sẽ bị vẻ ngây thơ này chinh phục.

Mặc dù anh biết, tất cả chỉ là giả tạo mà thôi.

Chỉ có mỗi anh biết, đều là giả.

Còn lại, Phương Hoa ngồi đó.

Ánh chiều kéo bóng cô dài trên sân gạch cũ. Không ai nhìn thấy – trong bóng dáng yên bình kia, có một lưỡi dao sắc bén giấu sau vạt áo trắng.