Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Biến Thành Thiên Diện Ảnh Hậu

Chương 12

Chiều hôm ấy, nắng lặng lẽ trút xuống sân gạch sau giờ tan học.

Mặt trời nghiêng dần qua tán bằng lăng đã bắt đầu trút lá. Từng mảng bóng đổ dài trên những viên gạch nung cũ kỹ, loang loáng một lớp sáng mờ như lụa mỏng phủ xuống ký ức. Cảm giác thoải mái lúc này lan rộng ra khắp mọi ngóc ngách tại đây.

Phương Hoa ngồi trên chiếc ghế đá quen thuộc phía sau thư viện, tay đặt hờ trên quyển sách mở sẵn – nhưng ánh mắt không nhìn vào chúng. Cô chỉ lặng yên, tựa hồ đang đắm chìm vào cảm xúc của mình.

Không bao lâu sau, tiếng bước chân trầm ổn vang lên từ phía sau. Không nhanh không chậm tới gần.

“Phương Hoa?”

Giọng nói ấy không đổi – vẫn nhẹ, rõ, như thể từng con chữ được cân đo cẩn thận trước khi thốt ra.

Cô ngẩng lên, ánh mắt trong vắt như nước suối, và nụ cười mỉm nở ra dịu dàng như gió xuân lất phất, khiến người khác cảm thấy thoải mái.

“Lâu rồi không gặp, anh Minh.”

Lê Trường Minh – thiên tài Toán học của Học viện Quốc gia – đứng cách cô ba bước. Anh không cười, không bước tới ngay. Ánh mắt dừng lại nơi khóe môi đang cong nhẹ ấy, như thể đang dò xem... người trước mặt có thật là người anh từng biết không.

“Em... ổn chứ?”

“Ừm.” – cô gật nhẹ. “Ổn hơn bao giờ hết.”

Giọng nói ấy không cao không thấp. Không mềm quá mức, cũng không cứng nhắc. Nhưng lạ kỳ ở chỗ, nó khiến người ta cảm nhận được sự mềm mại đáng yêu bên trong, dù cho kẻ thô lỗ nhất, lúc này cũng đều phải nhẹ giọng trở lại.

Minh bước thêm một bước, rồi ngồi xuống bên mép ghế đá đối diện.

“Em trông...có vẻ hơi khác.”

Phương Hoa nghiêng đầu, ánh nắng chiếu lên lọn tóc đen mềm rủ bên má. Góc nghiêng này, Minh có thể thấy rõ cánh mũi cao cao của Phương Hoa lấm tấm vết mồ hôi.

“Khác gì cơ? Em vẫn thế mà!”

Anh không cười.

“Không phải bên ngoài.”

Cô đặt nhẹ cuốn sách xuống, mắt khẽ cụp xuống như suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng đáp:

“Chúng ta đã có một đoạn thời gian không gặp nhau rồi mà. Anh thấy em khác lạ cũng đúng thôi. Con gái mà, lớn nhanh lắm. Khi nào, anh Minh có người yêu thì sẽ hiểu.”

Minh im lặng. Đôi mắt nâu sẫm hơi nheo lại.

“Em thay đổi... không phải kiểu trưởng thành. Mà là kiểu... không biết phải diễn tả như thế nào. Như thể biến thành một người khác vậy.”

Phương Hoa khựng tay. Nhưng chỉ một nhịp thở, cô đã ngước lên – nụ cười vẫn còn nguyên trên môi.

“Có thể.”

“Em đang... diễn à?”

Câu hỏi thẳng thắn, không cần vòng vo. Nhưng giọng anh không sắc, chỉ hơi nặng ở chữ cuối.