Phương Hoa thức dậy khi ánh nắng sớm vừa chạm mép rèm cửa.
Không có cơn đau đầu âm ỉ như mấy hôm trước. Cũng không còn cảm giác lơ lửng giữa hai tầng nhân sinh. Cô đã hoàn toàn tỉnh táo, đương nhiên theo một cách rất mới.
Tỉnh táo như người vừa đi qua một giấc mộng trăm năm, bước ra mà không còn thấy mình là ai.
Mọi thứ đã rõ ràng hơn.
Bên ngoài, sân gạch còn ẩm nước mưa đêm qua. Mùi lá chuối ướt và đất thấm nước quyện lại, phảng phất trong gió như thể đang ở giữa một sân vườn đầy nắng, chứ không phải cô nhi viện.
Lũ trẻ con chạy qua, một đứa kéo theo chiếc xe gỗ kêu lọc cọc. Phương Hoa chỉ nghiêng đầu, nhìn chúng qua khung cửa hé, không chào cũng không nép vào trong.
Chúng không làm phiền cô.
Và cô cũng không cần ai biết cô đang nghĩ gì.
Sau bữa sáng, cô cầm một quyển sổ trắng ra ngồi ở bàn đá sân sau. Nắng chiếu xuyên qua giàn hoa giấy, vẽ xuống mặt bàn những đường gợn nhẹ như sóng nước.
Cô mở nắp bút máy, kê nhẹ lên giấy.
Không viết ngay.
Chỉ để đầu bút chạm vào mặt giấy, suy ngẫm thật lâu.
Cô đang tự hỏi mình.
Nếu đây là một đời mới, thì bây giờ, sẽ khác gì so với trước kia?
Phương Hoa của kiếp trước, cha mẹ mất sớm, người thân cũng không còn nhiều, qua lại cũng chỉ vì lợi ích. Cô sống cuộc đời vất vưởng không nơi nương tựa, tựa hồ dù chết đi cũng không có ai thèm để ý đến.
Tính toán ra, dù cho kiếp này, cô lớn lên ở cô nhi viện, nhưng hoàn cảnh tại đây rất tốt, các mẹ tại đây cũng xem mọi người thật sự như con của mình. So sánh, Phương Hoa chua chát nghĩ tới, chính mình thậm chí còn chẳng bằng một kẻ mồ côi nữa.
Chỉ là lúc này, trong tay cô chẳng có gì cả.
Không quyền, không thế, không tiền tài, danh vọng địa vị cũng là con số không tròn trĩnh.
Nhưng cô có thứ khác.
Một cánh cửa.
Cửa vào một thế giới mà nghệ thuật trong sạch. Cả một ngành nghề giải trí đều chỉ ở giai đoạn sơ khai, chẳng có chút ô trọc nào. Ở đây, người ta còn tin vào diễn xuất. Tin vào kịch bản. Tin vào đạo đức nghề nghiệp.
Thế giới này, chưa bị bôi bẩn.
Và Phương Hoa – người từng bị chôn vùi trong bùn lầy danh tiếng – bỗng nhiên thấy lòng mình… yên bình một cách lạ thường.
Cô viết một dòng nhỏ lên giấy:
“Tôi sẽ bước lại từ đầu. Chỉ là…”
Phương Hoa không nói hết, âm thầm ghi tạc vào long :”Không theo cách cũ.”
Cô sẽ thi vào Học viện Nghệ thuật Quốc Gia, đường đường chính chính trở thành một sinh viên diễn xuất. “Nhân Sinh Như Mộng”, dù thế nào cũng sẽ không đến mức thi rớt chứ?
Cô nhớ một đứa trẻ từng nói: “Chị sẽ là minh tinh đúng không?”
Lúc ấy, cô cười cho qua. Bây giờ nghĩ lại, thấy chính mình cũng từng cười như thế. Cười một nụ cười không tin ai – kể cả bản thân.
Nhưng lần này, cô tin.
Phương Hoa, lần này, sẽ tự viết lên cuộc đời của mình, một lần nữa.
Buổi trưa, cô xin gặp dì Tám – người phụ trách giấy tờ và hồ sơ của viện. Bà Tám ngồi sau bàn làm việc nhỏ, đeo kính đọc sách, giọng vẫn khàn như mọi khi:
“Lần này muốn xin gì nữa đây? Mượn sách hay đổi phòng?”
Phương Hoa nhẹ nhàng đứng ở đó, trong bộ đồ học sinh đã có chút sờn cũ, ánh mắt trong vắt thanh tịnh, khóe miệng nhẹ cười, cảm giác như một cơn gió xuân thổi vào mặt, khiến ai nhìn thấy đều thoải mái vô cùng.
“Dì cho con bộ hồ sơ thi tuyển Học viện Nghệ thuật Quốc Gia.”
Tiếng gõ bút trên bàn dừng lại. Dì Tám ngẩng đầu lên nhìn cô, không che giấu sự ngạc nhiên.
“Biết là khó không?”, sau một lúc trầm ngâm, Dì Tám nhẹ giọng hỏi.
Phương Hoa mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng dị thường kiên định.
Dì Tám nhìn cô vài giây. Rồi khẽ rút ngăn tủ, lấy ra một bộ hồ sơ dày, đặt xuống bàn.
“Cầm lấy đi. Biết ngay là mày sẽ chọn vậy mà. Tốt rồi, đi nhanh chuẩn bị đi, thời gian cũng không còn nhiều nữa.”
Cô nhận lấy, cúi đầu chào một cách lễ phép, sau đó ra ngoài, không quên cẩn thận đóng cửa lại.
Khi bước ra khỏi văn phòng, ánh nắng đã lên cao. Trời không còn mưa. Gió mang mùi giấy mới – và mùi, của khởi đầu mới.