Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Biến Thành Thiên Diện Ảnh Hậu

Chương 10

Nguyệt không biết vì sao mình yêu cải lương.

Chỉ biết mỗi lần giọng ca cất lên – dù là đau thương hay vui vẻ – tim cô như bị ai siết chặt.

Cô không hát được. Nhưng môi cô nhớ từng câu.

Đêm nọ, một vở tuồng “Lan và Điệp” dựng lại. Bên ngoài, lúc này đã tràn ngập người dân, từ bốn phương tám hướng tụ họp về, ánh mắt tràn đầy si mê nhìn về phía sân khấu.

Trên đó, từng bóng người lúc này đang vô cùng chuyên chú nhập tâm vào vai diễn, thỉnh thoảng còn khiến cho người bên dưới xuýt xoa vỗ tay tán thưởng.

Nguyệt lén vào hậu trường, lấy một bộ áo dài trắng, mặc thật kĩ càng vì sợ làm bẩn nó, đứng trước tấm gương đã mờ vì bụi phấn. Cô nhìn mình. Không đẹp. Không sáng. Nhưng ánh mắt thì ướt.

Cô mím môi.

Không có tiếng.

Chỉ có hơi thở và động tác, như đang hát bằng tất cả sinh mệnh còn lại.

Một phút. Hai phút. Năm phút.

Cô quên mình là ai.

Quên cả cô đang đứng ở đâu.

Chỉ còn nhân vật. Và bản thân. Tan vào nhau.

Phương Hoa – không, là Nguyệt – đứng đó, suốt ba năm như thế.

Không ai biết.

Không ai nhớ.

Không ai từng vỗ tay.

Chỉ có mỗi lần tấm rèm sân khấu khép lại, cô lại bước đến gần thêm một chút – như một con thiêu thân bay về ánh sáng, dù biết mình chẳng bao giờ chạm tới.

Khi Phương Hoa mở mắt, trời đã gần trưa.

Ánh nắng hắt xiên qua tán cây hoa giấy, rọi vào mắt cô khiến mọi thứ nhòe đi. Cô cố gượng dậy – nhưng không cách nào ngồi dậy nổi.

Cơ thể tê dại, trán đổ mồ hôi, cảm giác cả người như muốn tan ra thành từng mảnh.

Không có máu, cũng không có vết thương. Nhưng toàn thân như vừa đi qua cơn sốt mê sảng.

Cô nằm nghiêng trên ghế đá. Tay trái thõng xuống đất. Tim đập thưa, đều, như trống cổ truyền.

Không mơ, không nghĩ.

Chỉ… mệt.

Mệt đến mức muốn ngủ mãi.

Đến tối, người trực viện tìm thấy cô. Dìu vào phòng, đắp khăn, đút cháo nguội.

Phương Hoa không nói gì.

Cô chỉ mở mắt nhìn trần nhà, thở chậm. Trong lòng trống rỗng – như thể cô gái tên Nguyệt vẫn còn đâu đó trong người, chưa chịu rời đi.

Nhân sinh như mộng, quả thực là nhân sinh như mộng.

Trải qua một đời, mới hiểu thấu một đời.

Chỉ là, ba năm mà thôi, đã khiến cô không còn tí sức lực nào. Liệu nếu thật là một đời.

Vậy, có lẽ, cô sẽ mãi sống trong mộng mà không cách nào tỉnh lại.

Sáng hôm sau, Phương Hoa gượng dậy. Tóc rối, mắt trũng sâu, bước đi loạng choạng, hệt như vừa bệnh nặng mới khỏi.

Chỉ là, giờ phút này, Phương Hoa chỉ muốn cười lớn.

Nhân sinh này, được và mất, đúng là không thể nói trước điều gì.