Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Biến Thành Thiên Diện Ảnh Hậu

Chương 9

Hôm đó, trời mưa nhẹ.

Mưa ở đây rất khác với thành phố cũ – không có tiếng xe văng vẳng dưới mặt đường, không có mùi khói xăng, không có những vệt đèn xe phản chiếu trên mặt kính.

Chỉ có tiếng mưa rơi thật nhẹ trên lớp cỏ mềm.

Mưa rơi lên mái tôn sau nhà bếp, rơi xuống mặt sân gạch, rơi cả vào tâm trí của Phương Hoa.

Cô không xuống ăn tối. Cũng không bật đèn. Ngồi bên mép giường, chiếc chăn gấp gọn bên cạnh, ánh sáng từ hành lang rọi qua khe cửa, lặng lẽ hắt một vệt ngang qua gương mặt cô như ánh đèn từ hậu trường sân khấu.

Bỗng nhiên, một hình ảnh lạ lùng hiện lên trong đầu.

Không phải ký ức.

Cũng không phải ảo giác.

Chỉ là một câu nói, rõ ràng, lại mờ nhạt, hệt như một tấm lụa vắt ngang qua tai, để lại cảm giác không chân thực.

“Trang Chu mộng điệp, hay mộng điệp Trang Chu?”

Cô không biết vì sao mình nhớ đến nó. Không hiểu vì sao nó đến đúng lúc này.

Cô từng đọc ở đâu đó – một triết gia cổ nằm mơ mình hóa thành con bướm. Khi tỉnh lại, ông không còn phân biệt được, là ông từng mơ làm bướm, hay bướm đang mơ làm ông?

Giờ phút này… cô cảm thấy chính mình cũng vậy.

Liệu cô là Phương Hoa – nữ diễn viên từng chết vị thị phi dưới ánh đèn sân khấu?

Hay chỉ là một vai diễn chưa hạ màn – đang tiếp tục trong một giấc mộng kéo dài?

Cảm giác ấy không trôi qua.

Nó không rõ ràng như một giấc mơ, cũng không chút nào chân thực. Cảm giác giống như có đồ vật gì đó đặt vào ngực mình, chỉ là sờ không thấy, nhìn không rõ mà thôi.

Từ tận sâu trong, có thứ gì đó đang trỗi dậy.

Không phải sức mạnh kì diệu.

Không phải ma lực huyền ảo.

Một ánh sáng lóe qua, Phương Hoa biết mình đang có gì.

Một thứ có thể giúp cô mở ra cánh cửa của thế giới mới, trải nghiệm nhân sinh muôn màu.

“Nhân Sinh Như Mộng!!!”

Sáng hôm sau, Phương Hoa xin nghỉ học buổi sáng. Viện lý do đau đầu. Thực ra, cô chỉ muốn được một mình.

Một mình giữa sân sau cô nhi viện, nơi có giàn hoa giấy rủ xuống và vài chiếc ghế đá lạnh dưới bóng cây.

Cô chọn ngồi vào ghế cuối. Hít vào. Thở ra. Thả lỏng toàn bộ cơ thể.

Không ai dạy cô cách làm.

Nhưng cơ thể cô biết.

Ý thức cô rất rõ ràng mình sẽ phải làm gì.

Cô khẽ khép mắt. Và để một nhân sinh khác… chảy vào trong mình.

Cô là một cô gái câm.

Mười chín tuổi.

Tên Như Nguyệt.

Sống ở một con phố nhỏ gần chợ Rạch Giá. Mỗi sáng phụ cha bán giày cũ, mỗi tối đều lặng lẽ đi bộ đến sau rạp cải lương, đứng bên ngoài tấm màn đen, lặng nghe từng đoạn vọng cổ lọt ra như nước thấm vào đất.