Cô đọc một bài phân tích ngắn trong tạp chí “Đại Việt Quốc và Thế Giới”:
“Đại Việt là quốc gia sản xuất linh kiện bán dẫn lớn thứ hai châu Á, chỉ sau Tân Nhật. Các công ty vi mạch nhà Lạc Hồng hiện kiểm soát 18% thị phần toàn cầu.”
Linh kiện bán dẫn?
Lạc Hồng?
Thống lĩnh công nghệ? Cái này nghe có chút khác lạ.
Một bài viết khác trong chuyên đề du lịch:
“Năm nay, thành phố Thăng Long chào đón 22 triệu lượt du khách quốc tế. Phố cổ Tịch Lựu, từng là cung thành triều Lý, được bình chọn là "Nơi ngắm đêm đẹp nhất thế giới". Dự án Nhà hát Quốc Gia Trống Đồng sẽ hoàn thành vào quý IV, trở thành nhà hát cổ điển nổi trên mặt hồ lớn nhất châu Á.”
Thăng Long?
Phố cổ Tịch Lựu?
Tất cả nghe như cổ tích. Nhưng chúng nằm trong hiện tại.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Một đứa trẻ cầm cờ giấy chạy ngang qua sân. Trên lá cờ là hình hoa sen cách điệu ôm lấy ngôi sao vàng năm cánh, không giống quốc kỳ cô từng biết, nhưng lại có cảm giác, rất chân thật.
Giữa trưa, Phương Hoa ăn cơm với bọn trẻ. Cơm trắng, canh cua, trứng rán, cà muối. Không thịt cá sang trọng, nhưng mọi thứ nóng sốt, sạch sẽ, đầy đủ.
Cô lặng lẽ ăn. Tai vẫn nghe lũ trẻ bàn tán:
“Cậu biết không? Nữ diễn viên xuất sắc nhất năm nay ở giải Kim Ngưu là chị Hân Tịch á. Chị ấy là người đầu tiên đóng cả vai cổ trang lẫn viễn tưởng luôn đó.”
“Ừ! Mà chị ấy học ở Học viện Điện ảnh Quốc Gia, nghe đồn còn là thủ khoa nữa.”
Phương Hoa nhai chậm lại.
Cổ trang?
Tiếng Nôm?
Giải Kim Ngưu?
Bỗng nhiên, có một bé gái lên tiếng hỏi:
“Chị Phương Hoa, nghe nói năm nay chị sẽ thi vào Học viện Nghệ thuật Quốc Gia. Nếu gặp được minh tinh lớn, chị xin chữ ký cho bọn em nha!”
“Đúng rồi đó, nhớ nha chị!”
“Nếu chị Phương Hoa thi đậu, sau này chẳng phải chị ấy cũng thành minh tinh. Lúc đó bọn mình có được một chị gái là ngôi sao lớn, nói ra ai mà tin được cơ chứ?”
Phương Hoa mỉm cười trả lời: “Yên tâm đi, chị của tụi em sau này cũng sẽ là minh tinh. Sau này đứa nào muốn chữ ký, chị sẽ ký cho cả sấp, được chưa? Ráng ăn thêm vào đi.”
Vừa nói, Phương Hoa lại kẹp thêm một ít thịt đưa vào đĩa cho bọn trẻ. Cả đám vui vẻ tươi cười, hoàn toàn không nhìn ra đây là những đứa trẻ bị bỏ rơi.
Phương Hoa suy nghĩ rất lâu.
Điện ảnh và truyền hình vẫn tồn tại ở đây. Nhưng vẫn chỉ ở mức độ sơ khai mà thôi. Trăm hoa đua nở, tầng tầng lớp lớp, cách nơi này vẫn còn quá xa xôi.
Một thế giới mà nghệ thuật vẫn đang chậm rãi từng bước tìm kiếm con đường chính xác. Có scandal, có drama, nhưng không nhiều, cũng không có chỗ cho diễn viên hạng ba bùng nổ bằng scandal rồi lụi tàn bằng một cú lừa.
Cô nhớ lại chính mình.
Những vai diễn bị cắt nửa. Những bài báo bị dựng chuyện. Những lần lên sóng truyền hình để biện minh cho điều chưa từng làm.
Còn ở đây, nếu muốn trở thành một diễn viên, có lẽ phải mất hàng năm trời học tập, và chịu được thanh danh đi kèm.
Không còn ai dám gọi cô là diễn viên rác.
Không còn ai ném trứng lên ảnh của cô.
Chỉ là, muốn bước lên con đường này, cần một quãng thời gian rất dài, một con đường rất gồ ghề, đầy khó khăn.
Nhưng Phương Hoa không sợ.
Dù sao, đã chết một lần, có gì phải sợ nữa cơ chứ?