Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Biến Thành Thiên Diện Ảnh Hậu
Chương 7
Phòng đọc chung của Cô nhi viện Linh Từ nằm ở cuối hành lang tầng hai, sau cánh cửa gỗ sơn trắng có tay nắm bằng đồng đã xỉn màu. Cửa phòng mở toang, bên trong là một thân ảnh đang đọc say sưa, hoàn toàn không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Nơi này yên tĩnh. Thật sự quá yên tĩnh.
Mấy đứa trẻ con buổi sáng đi học. Người lớn trong viện thì đang bận nấu ăn, dọn dẹp, quét sân, dạy học. Không ai đi lang thang lên phòng đọc trừ Phương Hoa.
Cô chọn một bàn gần cửa sổ. Ánh nắng rọi qua rèm, phản chiếu lên mặt bàn từng chấm sáng lung linh như bụi vàng. Trên giá sách, cô tìm thấy một quyển dày cộm, bìa màu đỏ thẫm, gáy sách đóng chỉ thủ công.
“Tổng Lược Văn Minh Đại Việt – Ấn bản phổ thông.”
Cô lật ra. Những trang đầu in bằng thứ chữ có chút gì đó xa lạ, nhưng không hiểu sao, Phương Hoa chỉ nhìn một mắt là đã biết rõ nội dung bên trong, giống như mọi kí ức đều đã ghi tạc vào đầu cô vậy.
“Cộng Hòa Đại Việt, quốc gia trung tâm đại lục châu Á, thành lập năm Canh Nguyên 711 theo lịch Hòa Hiến, trải qua hơn nghìn năm không bị xâm lăng từ bên ngoài, từng bước phát triển theo mô hình quân chủ lập hiến, nhưng quyền lực điều hành thuộc về Quốc hội, Chính phủ và các Bộ chuyên ngành.”
“Ngôn ngữ chính là tiếng Nôm cải biên, văn tự tượng hình, bên cạnh đó còn có phiên âm theo tiếng Latinh, vừa lưu giữ bản sắc cổ, đồng thời đảm bảo tính hội nhập thời đại.”
“Văn hóa nghệ thuật của Đại Việt vừa mang nét sân khấu truyền thống, vừa du nhập dòng chảy điện ảnh thế giới qua con đường hàng hải và lục địa, nhưng vẫn phát triển độc lập, đặc biệt là kịch bản dân gian và dòng phim ca vũ đa ngữ.”
Cô gập sách lại. Cũng không lên tiếng, bắt đầu tiếp tục tìm đọc những quyển sách khác.
Một lát sau, Phương Hoa nhíu mày suy nghĩ.
Thế giới này, không có “Việt Nam” như cô biết. Không có Trung Quốc. Không có thực dân Pháp. Không có Nhật Bản chiếm đóng. Không có Thế chiến. Không có Hollywood.
Không có showbiz kiểu Mỹ.
Không có scandal truyền thông. À, có lẽ là chưa đến thời điểm đó. Dù sao nhìn xem ra có vẻ, ngành giải trí của thế giới này vẫn chưa mấy phát triển.
Ngôn ngữ vẫn là tiếng Việt, chỉ có điều có hai phiên bản. Một là tiếng Việt theo kí tự Latinh, tương tự như tiếng Việt của thế giới cũ. Một là tiếng Nôm, thoát thai từ tiếng Hán Cổ, cả hai hiện vẫn đang là ngôn ngữ chính của toàn bộ Cộng Hòa Đại Việt.
Cô lặng lẽ đứng dậy, tiếp tục lấy thêm vài cuốn sách lịch sử, văn hóa, cả tạp chí khoa học công nghệ từ kệ bên trái. Ngồi xuống, lần lượt lật từng trang.
Thế giới này phát triển rất khác.
Không có chiến tranh toàn cầu, không có chủ nghĩa phát xít, không có bom nguyên tử hủy diệt hàng trăm ngàn người. Các quốc gia tiến bước song song, ganh đua kinh tế, nhưng không ai tiêu diệt ai.