Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Biến Thành Thiên Diện Ảnh Hậu

Chương 6

Một giọng nói.

Như những thanh kim loại ma sát lại với nhau, dòng chữ sáng lên giữa bóng tối:

[Bạn có muốn viết lại nhân sinh không?]

[Ký ức cũ sẽ giữ lại. Nhưng hình hài, sẽ không còn như trước.]

[Tất cả, bây giờ mới là bắt đầu!]

Cô không có thời gian để từ chối.

Cũng không có lựa chọn.

Mọi thứ, bắt đầu cuộn ngược.

Ánh sáng.

Rất nhẹ. Như sương mù trắng đang dần tan dưới nắng sớm.

Cô nghe thấy âm thanh đầu tiên, không phải tiếng người, mà là tiếng chim sẻ hót bên bậc cửa sổ.

Tiếng chuông gió va vào nhau leng keng.

Không còn tiếng xe. Không còn tiếng mưa.

Không còn thành phố.

Mùi hương mộc lan nhè nhẹ xộc vào mũi. Thứ hương không xuất hiện ở nơi đô thị, chỉ có ở vùng quê hoặc những khu vườn cổ, mùi của cây non và đất ẩm.

Rồi, một giọng nói. Xa xăm. Trong trẻo.

“Phương Hoa? Em tỉnh rồi à?”

Cô mở mắt.

Trước mắt cô là một căn phòng nhỏ, trần nhà bằng gỗ, sơn trắng, cửa sổ mở hé, rèm lụa mỏng lay nhẹ trong gió sớm. Bên ngoài là tiếng gió lùa qua cây chuối, tiếng gà trống đâu đó gáy muộn, và một ánh nắng dịu, trong vắt như vừa được lọc qua bông.

Ngồi cạnh giường là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc áo dài xanh lam. Mặt tròn, mắt to, tay đang cầm một bát cháo còn bốc khói.

“Làm chị hết hồn. Mới hôm qua còn sốt run lên, tưởng em có chuyện rồi cơ chứ.”

Phương Hoa chưa nói gì.

Cô đưa tay lên, thấy bàn tay gầy guộc, ngón tay nhỏ, móng cắt ngắn. Không phải tay của cô. Không phải những chiếc móng tay sơn nude bóng loáng mà cô luôn giữ chuẩn trước ống kính.

Cô ngồi dậy. Cảm giác cơ thể nhẹ, lạ lẫm. Như thể vừa chui vào từ một vỏ bọc khác.

“Đây là đâu?”

Câu hỏi bật ra ngay lập tức mà không chút kiểm soát.

Cô gái kia nhìn cô một lúc, chớp mắt:

“Em đùa gì vậy? Đây là phòng em ở Cô nhi viện Linh Từ. Em bị sốt cao mấy hôm rồi, mê man nói linh tinh. Làm cả viện lo sốt vó.”

Cô nhi viện?

Linh Từ?

Cô, chưa từng nghe cái tên đó trong đời.

Phương Hoa hít một hơi thật sâu.

Rất nhiều mùi hương lúc này theo gió mà vào, tràn ngập khoang mũi của Phương Hoa. Mùi gỗ mới. Mùi cháo nóng. Và mùi, của những ký ức chưa từng tồn tại.

Cô biết.

Cô không còn ở thế giới cũ nữa.

Không còn là Trần Vũ Phương Hoa của showbiz.

Nhưng cô vẫn là cô.

Với tất cả những thứ đã từng chịu đựng, từng bị phản bội, từng bị đẩy xuống đáy.

Và nếu lần này là một kịch bản mới.

Thì cô sẽ viết nó bằng tất cả những gì mình có.

Một cách không hối hận!