Rồi bà mở hộp chỉ trắng, kim cong mảnh như sợi tóc, bắt đầu khâu mép rách má trái.
Không khâu kín, chỉ đủ để kéo da lại, giảm độ co rút. Vết khâu mảnh đến mức nhìn gần mới thấy.
Rồi bà trộn màu sáp, dùng cọ nhỏ bôi đều theo hình vòng cung từ xương gò má xuống má trong. Từng lớp phấn sáp được pha theo màu da thật, không theo mẫu sẵn, chỉ bằng mắt thường và kinh nghiệm.
Bà chỉnh lại khớp cằm trật bằng hai ngón cái. Một tiếng “tạch” rất nhỏ vang lên, nhưng chỉ bà nghe thấy.
Vết cắt ở cổ được bà xử lý bằng miếng gel trong suốt. Bà chèn lớp lót, ép băng mỏng sát da, dán keo, rồi dùng khăn voan lụa quấn nhẹ thành cổ áo. Một lớp ren lót được cài thêm bên trong, giấu đi mọi dấu tích.
Đến lúc xử lý phần mắt.
Bà dùng que mềm nâng nhẹ mí mắt, sau đó ấn hai bên thái dương để kéo gò má lên một chút, động tác này cần luyện hàng năm mới đủ lực vừa phải.
Một lớp phấn nền tông vàng be được tán đều bằng tay, tiếp theo là tông hồng nude dặm theo chiều ánh sáng. Mắt có mí giả, nhưng rất mỏng. Môi được tô bằng màu hồng nhạt ánh cam, màu mà bà Lan tin rằng, nếu sáng nay cô gái còn sống, chắc sẽ chọn đúng tông này.
Cuối cùng, bà cài lại mái tóc.
Không tạo kiểu cầu kỳ. Chỉ dùng một chiếc lược gỗ nhỏ, chải xuôi về sau và kẹp ba chiếc kẹp bạc nhỏ cố định tấm khăn voan. Chiếc khăn ấy, lúc này đã không còn nhuốm máu. Chỉ là một màu trắng trông tang thương và tịch mịch.
Không có vương miện. Không cần trang sức.
Chỉ là một nụ cười mảnh nhẹ, nở ra từ bàn tay bà.
Khi mọi thứ hoàn tất, bà Lan không nói gì. Chỉ ngồi lùi lại, đặt hai tay lên đùi, nhìn đứa con gái ấy một lần nữa.
Giờ thì, đúng thật là một cô dâu.
Không hoàn mỹ. Nhưng đẹp theo một cách ai cũng có thể mỉm cười tiễn biệt.
Người nhà bước vào.
Người mẹ đi đầu, dáng nhỏ, tay run. Bà bước tới, nhìn con gái.
Không gào khóc. Không ngã quỵ. Chỉ im lặng một lúc rất dài, rồi run rẩy vuốt mái tóc con. Mắt bà đỏ hoe. Giọng lạc đi:
“Con đẹp quá… Đúng là con bé nhà tôi rồi…”
“…Cảm ơn cô… Cảm ơn đã giữ cho nó trọn vẹn lần cuối.”
Bà Lan chỉ gật đầu. Không nhận phong bì. Cũng không ở lại đến lúc đóng nắp quan tài.
Bà rời đi trong mưa.
Thân ảnh gầy gò không có gì che chắn.
Chỉ đi bộ thật chậm giữa lòng phố cũ, như thể đang mang theo một phần ký ức ai đó, và một nụ cười chưa kịp nói thành lời.