Hơn nữa, với điều kiện của anh, muốn người phụ nữ nào mà chẳng được? Cha mẹ giục cưới thì chắc cũng nhanh chóng tìm được đối tượng thôi, đến giờ vẫn chưa có bạn gái, chắc là do anh không thích người khác đến gần.
Còn cô, bây giờ đã rời khỏi Thịnh gia, tuy có thể tìm việc làm, nhưng không phải cô tự cao tự đại, với ngoại hình và vóc dáng của cô, nếu ra ngoài làm việc, nguy cơ rất lớn, khó tránh khỏi việc có người dòm ngó.
Đã là công việc thì thà trực tiếp đóng giả làm vợ của Lục Tư Giác, thu nhập còn cao hơn.
Cô nghiêm túc suy nghĩ về lời đề nghị của Lục Tư Giác.
Dù sao kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn, chỉ là tạm thời giúp Lục Tư Giác đối phó với gia đình, dường như cũng không có ảnh hưởng gì.
Vì vậy, sau khi do dự nửa phút, Thịnh Vũ Kiều đồng ý: "Được!"
Lục Tư Giác theo bản năng đưa tay lên sờ khóe môi, xác nhận mình không để lộ ra vẻ mặt quá đỗi vui mừng, mới nói với giọng bình tĩnh: "Vậy thì tốt, sau khi xuất viện, cô về nhà cùng tôi."
Nói xong, anh đứng dậy, tự mình đi làm thủ tục xuất viện cho Thịnh Vũ Kiều.
Thịnh Vũ Kiều nhìn theo bóng lưng Lục Tư Giác, thầm may mắn khi gặp được anh lúc không biết đi đâu về đâu.
Lục Tư Giác thật sự là một người tốt!
Khi đi theo Lục Tư Giác đến căn biệt thự anh đang ở, phòng khách dành cho cô đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Lục Tư Giác nói nhỏ: "Cô xem trước đi, có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói với tôi, tôi đi nghe điện thoại đã."
Anh cụp mắt, nhìn người gọi đến trên điện thoại, cau mày.
Thịnh Vũ Kiều gật đầu, đi xem phòng của mình.
Cô ở phòng khách, cách phòng của Lục Tư Giác một đoạn, hơn nữa khu vực này chỉ có phòng của cô, tính riêng tư khá tốt.
Ở đầu dây bên kia, Lục Tư Giác nghe thấy mẹ mình nói: "Đối tượng xem mắt này là mẹ đã chọn lựa kỹ càng rồi đấy, con bé là tiểu thư khuê các, học piano, là một cô gái rất xinh đẹp, lần này nếu con không đi gặp người ta thì về nhà chịu mắng đi."
Lục Tư Giác nghẹn lời, anh hắng giọng nói: "À, e là không được rồi."
Mẹ Lục: "...?"
Bà đang định mắng thì nghe thấy con trai mình nói rõ ràng: "Bởi vì con đã có bạn gái rồi, không cần đi xem mắt nữa. Tuần sau con sẽ đưa bạn gái về nhà, sau khi gặp mặt gia đình, chúng con sẽ nhanh chóng kết hôn."
Vừa nói, Lục Tư Giác vừa liếc nhìn về phía phòng khách.
Anh đứng ở đây, Thịnh Vũ Kiều chắc chắn có thể nghe thấy những gì anh nói.
Đầu dây bên kia, mẹ Lục vẫn còn đang kinh ngạc, sau đó mừng rỡ như điên: "Thật hay giả vậy? Thằng nhóc này đừng có lừa mẹ, cô gái đó tên gì, nói cho mẹ nghe xem nào?"
Lục Tư Giác càng thêm vui vẻ, cong môi nói ra ba chữ: "Thịnh Vũ Kiều."
Mẹ Lục ngẩn người, nghi ngờ nói: "Cái tên này sao nghe quen tai thế nhỉ? Để mẹ nghĩ xem... Cô gái này hình như đã đính hôn với một chàng trai khác thì phải?"
Khóe môi Lục Tư Giác xị xuống một chút, nhanh chóng trả lời: "Bây giờ không còn nữa, hôn ước của họ đã bị hủy bỏ rồi."
Anh hạ thấp giọng để Thịnh Vũ Kiều không nghe thấy những lời tiếp theo: "Con nhân lúc tình cảm của họ rạn nứt, nhanh chóng thừa nước đυ.c thả câu, mới câu được người ta về tay."
Khi nói những lời này, khóe môi Lục Tư Giác lại cong lên.
Đúng vậy, đã từng đính hôn với Lục Dật Trần thì sao chứ?
Là "đã từng", trọng điểm là ở chữ "đã".