Hôn Trăng

Chương 7

Trong lúc Thịnh Vũ Kiều hôn mê, Lục Tư Giác đã nắm được tình hình đại khái qua tin tức trên mạng.

Anh nhìn chằm chằm Thịnh Vũ Kiều: "Cô bị đuổi đi rồi à?"

Vừa dứt lời, trong lòng anh đã bắt đầu hối hận!

Cái gì mà bị đuổi đi chứ!

Không thể nói chuyện tế nhị hơn một chút sao?

Bây giờ cô nhất định đang rất buồn, câu nói này của anh chẳng khác nào xát muối vào vết thương của cô.

Thịnh Vũ Kiều cũng im lặng một lúc vì câu nói thẳng thừng này.

Cô nói: "Không phải, là tôi tự ra ngoài."

Thịnh Vũ Kiều liếc nhìn Lục Tư Giác, cả đời này chưa bao giờ phải nói năng dè dặt như vậy: "Bây giờ tôi đã rời khỏi Thịnh gia, không một xu dính túi, tiền viện phí chắc phải đợi tôi tìm được việc làm, kiếm được tiền mới trả lại cho anh được, xin lỗi nhé."

Bộ dạng này của Thịnh Vũ Kiều, trong mắt Lục Tư Giác chính là đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, càng khiến cô trông đáng thương hơn.

Tiền viện phí? Anh cần gì tiền viện phí! Anh, Lục Tư Giác, thiếu chút tiền ấy sao?

Trong lòng nghĩ vậy, Lục tổng ngoài mặt lại thăm dò: "Sao không tìm vị hôn phu của cô? Chưa từng có ai nợ tiền Lục Tư Giác tôi cả."

Lục Tư Giác vẫn còn nhớ, vị hôn phu của Thịnh Vũ Kiều là Lục Dật Trần, thuộc chi nhánh của nhà anh.

Tên nhóc chết tiệt đó, dám giành trước anh theo đuổi cô gái anh thích, suýt chút nữa đã khiến anh tức chết!

Đến khi anh biết chuyện thì tiệc đính hôn của hai người đã xong rồi, anh còn nhìn thấy cô gái anh thích nhất khoác tay tên khốn Lục Dật Trần đi dạo phố vui vẻ, suýt chút nữa tức đến hộc máu!

Bởi vì ngay cả cái gọi là tình cảm giữa cô và Lục Dật Trần cũng chỉ là cô tự mình đa tình.

Thịnh Vũ Kiều cúi đầu, cố kìm nước mắt: "Hôn ước của chúng tôi... không còn hiệu lực nữa. Anh ta muốn cưới con gái ruột của Thịnh gia, chứ không phải một đứa con nuôi như tôi."

Lục Tư Giác suýt chút nữa nhảy cẫng lên vì vui sướиɠ, trong lòng không ngừng tự nhắc nhở bản thân: Bình tĩnh, bình tĩnh!

Bây giờ anh không còn là cậu thiếu niên bồng bột thời cấp ba, chưa kịp nói rõ thân phận đã vội vàng tỏ tình nữa.

Giọng anh dường như mang theo chút vui vẻ: "Thật sao? Vậy thì trùng hợp quá, bây giờ tôi đang bị cha mẹ giục cưới, đang đau đầu vì chuyện này. Vì cô không có tiền trả viện phí, chi bằng giúp tôi một việc. Tôi sẽ thuê cô giúp tôi đối phó với người lớn trong nhà, kết hôn với tôi, đổi lại, tôi sẽ trả cô một trăm triệu tiền lương mỗi tháng."

Nói xong, Lục Tư Giác cảm thấy vẫn còn thiếu sót điều gì đó, nhìn chằm chằm Thịnh Vũ Kiều, nhanh chóng bổ sung: "Tất nhiên, chỉ là diễn kịch trước mặt mọi người thôi, khi ở riêng, nếu không có sự cho phép của tôi, cô không được đến gần tôi."

Thịnh Vũ Kiều kinh ngạc, bỏ ra một trăm triệu tệ mỗi tháng để thuê cô làm vợ, đối phó với cha mẹ?

Hơn nữa, hóa ra người như Lục Tư Giác cũng bị cha mẹ giục cưới sao?

Nhưng mà, bọn họ bằng tuổi nhau, đều mới hai mươi tư tuổi!

Vậy mà đã bị giục cưới rồi?

À không đúng, gia đình anh gần như ngang tầm với hoàng tộc rồi, đúng là phải giục cưới.

Chuyện liên quan đến hôn nhân, lẽ ra Thịnh Vũ Kiều phải lập tức từ chối, nhưng nghĩ đến câu nói "chỉ là diễn kịch trước mặt mọi người thôi, khi ở riêng, nếu không có sự cho phép của tôi, cô không được đến gần tôi" của Lục Tư Giác, cô đoán, có lẽ anh không thích phụ nữ đến gần mình.

Nếu không, anh sẽ không nói như vậy.