Hôn Trăng

Chương 6

Ông ta cầm ô xuống xe, nghĩ thầm cậu chủ nhà mình thật tốt bụng, vậy mà lại chịu cho tiền.

Nhưng khi đến trước đầu xe, ông ta mới phát hiện cô gái trẻ ngã xuống vô cùng xinh đẹp.

Lúc này, cô nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, trông không giống như đang giả vờ ăn vạ.

"Cậu chủ! Cô gái này hình như ngất thật rồi!"

Lục Tư Giác cau mày: "Đỡ cô ấy lên xe, đưa đến bệnh viện."

Tài xế nghe vậy, lập tức vứt ô sang một bên, rồi đỡ cô gái lên.

Lục Tư Giác nghiêng đầu, nhìn tài xế cúi người bế cô gái lên. Qua cửa kính xe, anh có thể nhìn thấy lờ mờ cô gái bị ướt sũng, cơ thể mềm nhũn.

Khi tài xế quay người định bế cô gái lên xe, Lục Tư Giác đột nhiên nhìn rõ gương mặt nghiêng của cô.

Gương mặt ấy tuy trắng bệch, nhưng đường nét lại tinh xảo, xinh đẹp. Dù nhắm mắt, gương mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn khiến người ta nhìn vào là phải ngẩn ngơ.

Một người phụ nữ xinh đẹp đến mức khó quên.

Gương mặt này, Lục Tư Giác không thể nào quen thuộc hơn!

Thịnh Vũ Kiều?

Sao lại là cô ấy?

Vẻ mặt bình thản của Lục Tư Giác lập tức biến mất!

Anh mở cửa xe, bất chấp mưa to, giật lấy cô gái từ tay tài xế: "Nhanh lên! Lập tức lái xe đến bệnh viện!"

Tài xế ngơ ngác trước hành động đột ngột của Lục Tư Giác, ngây người nhìn anh ôm cô gái lên xe. Đến khi quay lại ghế lái, ông ta mới chợt nghĩ, chẳng lẽ cậu chủ quen cô gái này sao?

Tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy Lục Tư Giác ôm cô gái vào lòng, cởϊ áσ khoác ngoài của mình đắp lên người cô, còn cẩn thận cúi đầu lau nước mưa trên mặt cô.

Trông anh có vẻ rất lo lắng.

Chẳng lẽ là người quan trọng của cậu chủ?

Không lẽ là cô gái mà cậu chủ thầm mến?

...

Đầu Thịnh Vũ Kiều đau như búa bổ.

Khi cô mơ màng tỉnh lại, thứ đập vào mắt là trần nhà, giường bệnh trắng xóa và bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng của cô.

Sao lại nằm trên giường bệnh viện rồi?

Thịnh Vũ Kiều quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú bên cạnh, ngũ quan sắc nét, vai rộng eo thon, dù đang ngồi cũng toát lên vẻ cao lớn, rắn rỏi.

Người đàn ông này trông... Quen quen?

Thịnh Vũ Kiều cố gắng lục lọi trong trí nhớ mơ hồ của mình, một vài ký ức xa xưa dần hiện lên.

Sao người đàn ông này trông... Hơi giống tên đầu gấu nổi tiếng trường học thời cấp ba của cô vậy?

Thịnh Vũ Kiều nhớ lại cậu thiếu niên ngỗ nghịch thời cấp ba, hình ảnh khuôn mặt trẻ trung, đẹp trai thoáng qua trong đầu cô.

Trong lòng cô có chút nghi ngờ.

Không trùng hợp như vậy chứ?

Vừa ngất xỉu đã được bạn học cấp ba cứu giúp?

Chưa kịp để cô lên tiếng, người đàn ông cao lớn quen mặt kia đã phát hiện ra cô tỉnh lại.

Lục Tư Giác thản nhiên nói: "Đã tỉnh rồi thì dậy uống thuốc đi."

Thịnh Vũ Kiều: "..." Đến cả giọng nói cũng giống trong ký ức, vậy chắc chắn là cùng một người rồi!

Thì ra trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy, vừa ngất xỉu đã ngất ngay trước mặt Lục Tư Giác!

Thịnh Vũ Kiều có chút lúng túng, ngồi dậy nhận cốc nước và viên thuốc từ Lục Tư Giác, nuốt xuống, rồi mới ngượng ngùng hỏi: "Sao tôi lại ở bệnh viện? Là anh đưa tôi đến đây sao?"

Lục Tư Giác nhìn cô nắm chặt cốc nước, trong lòng nghĩ ngón tay Thịnh Vũ Kiều thật nhỏ nhắn, ngoài mặt thì bình tĩnh trả lời: "Ừ, cô ngất xỉu trước xe tôi, tài xế ban đầu tưởng cô ăn vạ, tôi nhận ra cô nên đã đưa cô đến bệnh viện."