Sau Khi Làm Cô Ruột Của Nam Chính Mang Thai

Chương 29

Bạch Ức run rẩy rụt tay lại, kéo nhẹ tay Tần Song Tinh ra. Chỉ là... khoảng cách này gần quá, cô muốn giãn ra một chút.

Cảm giác hương thơm trúc non quẩn quanh trong hơi thở.

Cứ như quay lại đêm hôm đó.

Trái tim mỏng manh của Bạch Ức lập tức nhảy loạn không kiểm soát.

May mà, sau khi thu lại hợp đồng, Tần Song Tinh cũng tự động kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Giờ đi thu dọn đồ đạc, tôi cho em một tiếng.”

“Còn nữa, tôi tên Tần Song Tinh, hai mươi tám tuổi, lớn hơn em, gọi chị cũng không sai.”

“Ô ô, dạ dạ!” Bạch Ức gật đầu lia lịa: “Em tên Bạch Ức, năm nay hai mốt…”

Tần Song Tinh ngắt lời cô: “Không cần giới thiệu, tôi biết rồi.”

“Vậy chị chờ em một lát, em nhanh lắm!” Bạch Ức lập tức ngậm miệng.

Một câu nói vô tình khiến Tần Song Tinh nhớ đến đêm hôm đó ở khách sạn.

Cô bảo Bạch Ức nhanh lên một chút, miệng thì vâng dạ là thế, vậy mà một tiếng đồng hồ sau vẫn còn đang quấn lấy cô.

Gương mặt Tần Song Tinh tối sầm.

Chuyện đó thì thôi, dù sao trên giường lời nào cũng không đáng tin. Nhưng nếu ở phương diện khác mà cũng dám lừa cô, thì Bạch Ức đừng hòng có ngày yên ổn.

Cảm nhận được ánh mắt chẳng mấy thiện cảm của Tần Song Tinh, Bạch Ức còn tưởng chị ấy khó chịu vì cô lề mề, lập tức xoay người chạy vào phòng, bắt đầu thu dọn đồ.

Nhưng lúc mở tủ quần áo, đang định lấy đồ thì bỗng khựng lại.

Tần? Chị ấy họ Tần?

Trong tiểu thuyết hình như không có nhân vật nào tên Tần Song Tinh, nhưng họ Tần... chẳng lẽ có liên quan gì đến nhà họ Tần – gia tộc số một ở Hạ Thành?

Bạch Ức chạy vội ra phòng khách, hỏi: “Chị ơi, chị họ Tần… có liên quan gì đến nhà họ Tần – đại gia tộc ở Hạ Thành không ạ?”

Ánh mắt Tần Song Tinh thoáng tối lại: “Em thấy sao? Họ Tần đâu phải chỉ có một mình nhà đó?”

Không trả lời trực diện, mà thản nhiên đẩy câu hỏi ngược lại cho Bạch Ức.

Bạch Ức tự mình đưa ra kết luận không có liên quan gì, nhẹ nhõm thở phào một hơi: “Không liên quan là tốt rồi.”

Cô thật sự không muốn dính dáng gì đến người có quan hệ với Tần Dạ.

Xui xẻo hết biết.

Thái độ này ngược lại khiến Tần Song Tinh thấy không vui.

Người người đều muốn trèo cao vào nhà họ Tần, riêng cái Alpha này lại cứ như gặp ôn dịch, tránh còn không kịp.

Nhìn cực kỳ chướng mắt.

Nhà họ Tần thì đã làm gì cô?

Ừm... chắc là do cái tên Tần Dạ kia nổi máu bao nuôi, dọa cho Bạch Ức sợ hãi.

Xem ra phạt Tần Dạ vẫn còn nhẹ, để xem... đẩy đi dưới gầm cầu xin cơm hai tháng thử, có khi trị được cái thói xấu không biết từ đâu mọc ra.

Tần Song Tinh trừng mắt nhìn: “Còn không mau đi dọn đồ?”

Bạch Ức: “Dạ, đang dọn mà chị…”

Nãy mới nói cho cô một tiếng, mới qua chưa tới hai phút mà đã bị hối?

Cô chuyển đến căn trọ này cũng hơn tháng, nhưng đồ đạc chẳng có gì nhiều, vài bộ quần áo, mấy quyển sách, gọn nhẹ lắm.

Chị đẹp không chỉ dữ, mà còn thay đổi thất thường.

Bạch Ức đã có thể tưởng tượng ra chuỗi ngày thê thảm sắp tới của mình.

Hôm đó rốt cuộc là nghĩ gì không biết, lại đi khiến chị đẹp mang thai… Nhưng chuyện cũng đã rồi, đành đi bước nào hay bước ấy.

Có thai là chuyện cực khổ. Cô còn nhớ năm đó chị cả mang cháu trai, suýt chút nữa mất mạng. Vậy nên, cô phải nhường nhịn chị đẹp một chút.

Chị đẹp mang thai cũng là vì cô, cô vốn dĩ phải có trách nhiệm.

Chưa đến mười lăm phút sau, Bạch Ức đã thu dọn xong xuôi. Cô liếc nhìn bể cá trên bàn, mấy con cá vàng bơi qua bơi lại — mấy hôm trước đi chợ, thấy đẹp mắt nên tiện tay mua luôn.

Bạch Ức nghĩ một lát, rồi gửi tin nhắn thoại cho Triệu Quả Quả.

“Quyết định rồi, hôm nay tôi dọn đến nhà mẹ của con tôi. Nói với cô chủ nhà rồi, tôi phải chăm sóc con và mẹ của nó, không rảnh nuôi cá nữa. Hôm trước cậu bảo thích mà, giờ tặng cậu đấy.”

“Xem lúc nào rảnh thì qua lấy, cứ tìm cô chủ nhà lấy chìa khóa là được.”

Hiện giờ mới giữa trưa, Triệu Quả Quả vì làm ca tối nên vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy tin nhắn của Bạch Ức thì choáng váng luôn.

“Không phải chứ? Một tháng trước ai còn nói với tôi là không yêu đương, không kết hôn, không sinh con, không làm trúc non cho tư bản cắt xén?”

“Giờ mới một tháng, cậu có con luôn rồi á?”

“Xác định là con của cậu chưa? Tiểu Bạch, cậu đừng có bị ai đó lừa rồi phải làm người đổ vỏ giùm đấy nhé!”

Biết Bạch Ức không quen đọc chữ, nên Triệu Quả Quả cũng gửi toàn bộ bằng tin nhắn thoại.

Bạch Ức vừa bật giọng lên nghe được hai câu sau thì Tần Song Tinh đã đứng ngay cửa phòng ngủ, tay khoanh trước ngực, giọng lạnh tanh: “Người đổ vỏ giùm, hửm?”