Sau Khi Làm Cô Ruột Của Nam Chính Mang Thai

Chương 28

Bạch Ức ngoan ngoãn đáp: “Em mù chữ thật.”

Cô chỉ biết chữ ở thế giới cũ của mình thôi.

Vốn dĩ với tốc độ học của cô, chẳng bao lâu nữa là có thể đọc viết thông thạo, tiếc là bị trì hoãn giữa chừng, mới chỉ học được vài buổi, chữ nhận ra đương nhiên không nhiều.

Tần Song Tinh hiếm hoi trầm mặc một lúc, rồi giễu cợt: “Sách trung học em đều cho chó ăn rồi à?”

Thành thật mà nói, lúc điều tra ra Bạch Ức chỉ có bằng trung học cơ sở, cô quả thực có hơi khinh thường.

Cái Alpha này, ngoài dáng người và gương mặt ra, gần như chẳng còn gì để khen.

Ở bên một Alpha như thế, không chỉ bạn bè sẽ cười nhạo, mà ngay cả người nhà cũng không đời nào chấp nhận.

Bạch Ức hơi lúng túng nhưng vẫn giữ lễ phép, mỉm cười đáp: “Chị mắng em thì được, nhưng đừng mắng chó, chó nó vô tội.”

Bị xem thường rồi.

Cô thầm thề, nhất định sẽ chăm chỉ học hành, tranh thủ trong vòng một tuần phải đọc thông viết thạo hết chữ ở thế giới này.

Tần Song Tinh suýt nữa bị dáng vẻ nghiêm túc đến buồn cười của cô chọc cười thành tiếng.

Cô cố giữ bình tĩnh.

“Gọi là thỏa thuận bảo mẫu cũng được, hợp đồng lao động cũng được. Từ giờ trở đi, em là bảo mẫu riêng của tôi.”

“Chuyển tới nhà tôi ở, tôi bảo em làm gì thì làm nấy, cho đến khi đứa bé được sinh ra.”

“Thử việc một năm, lương tháng âm mười ngàn, không nghỉ lễ, trực ban hai tư trên hai tư.”

“Nhưng cũng đừng nản, làm tốt thì sau này có thể được chính thức ký hợp đồng.”

“Chính thức rồi thì lương tháng... âm mười vạn.”

Bạch Ức: “Âm?”

Không phải, là thính giác của cô có vấn đề à?

Bảo mẫu? Trong truyện chẳng phải thường ký hợp đồng kết hôn, hợp đồng yêu đương, ít nhất cũng là hợp đồng bao nuôi sao?

Đây còn là truyện tổng tài bá đạo nữa không vậy?

Biết thế thà chọn Tần Dạ còn hơn…

Không được! Dừng lại! Chị gái vẫn xinh hơn một chút, thơm hơn một chút, sinh con cũng ít hơn một chút, vẫn có ưu thế.

Tần Dạ cái đức hạnh đó, chó cũng chê.

Tần Song Tinh nhướng mày, đầu ngón tay gõ nhẹ vào hai chữ “kết hôn” phía trước hợp đồng: “Không lẽ em muốn tôi bụng bầu đi làm kiếm tiền nuôi em à?”

“Tôi nói trước, đừng có mơ tưởng gì, cái quán bar kia tôi đã chuyển nhượng rồi.”

“Nuôi không nổi tôi đâu. Có gan thì đừng để tôi mang thai.”

“Hoặc là em mang đi, tôi đi làm nuôi mẹ con các em.”

Kết quả điều tra là một chuyện, còn Bạch Ức thật sự là người thế nào, cô vẫn muốn tự mình đánh giá.

Hơn nữa, Bạch Ức giờ đã phân hoá thành Alpha, khác xa hoàn toàn so với hồ sơ điều tra ban đầu.

Điều quan trọng nhất là, hiện tại nhà họ Tần đều tưởng cô đang ở nước ngoài, nên tuyệt đối không thể để lộ mặt trước mặt người nhà. Quán bar vẫn đứng tên cô, nhưng cô thì không thể xuất hiện.

“Nuôi, em nuôi! Chị à, sau này em nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền!” Nghe cũng hợp lý, Bạch Ức hoàn toàn không phản bác nổi.

Thậm chí còn có chút lo lắng hỏi: “Là vì em nên Tần Dạ mới ra tay với chị à?”

Ánh mắt Tần Song Tinh khẽ lay động: “Em nói thử xem?”

Xem ra là thật rồi.

Bạch Ức không nhịn được, nhỏ giọng rủa một câu: “Tên cặn bã Tần Dạ, cả cô nhỏ hắn cũng là đồ cặn bã luôn.”

Tần Song Tinh thính tai lập tức bắt được: “Bạch Ức, không được chửi người.”

Tần Dạ, hắn chỉ có đúng một cô nhỏ – là cô đây.

Tần Dạ có thể là cặn bã, dù gì cũng từng có ý định bao nuôi một Alpha như Bạch Ức, nhưng cô thì tuyệt đối không phải cặn bã.

Bạch Ức: “Dạ…”

Đến mắng người cũng không được, chị đẹp cũng chuẩn mực đạo đức cao quá rồi. Bị Tần Dạ dồn cho phá sản đến thế mà vẫn không cho mắng một câu.

Alpha như vậy… tự dưng thấy ngoan ghê.

Tần Song Tinh nhịn không được, đưa tay gõ nhẹ một cái lên trán cô: “Nhanh lên, ký tên. Tên mình biết viết không đấy?”

Bạch Ức cầm bút, ngượng ngùng lắc đầu: “Chị ơi… hay là… em điểm chỉ?”

Biết thì biết, nhưng viết ra chắc người ở thế giới này không đọc nổi.

Tần Song Tinh chẳng buồn nói nhiều với Bạch Ức, dứt khoát nắm lấy tay cô đang cầm bút, đưa xuống chỗ ký tên, mạnh tay viết xuống hai chữ “Bạch Ức”: “Nhớ kỹ chưa?”

Tất nhiên, vẫn phải điểm chỉ cho đủ thủ tục. Nhưng bây giờ không có mực đóng dấu, chẳng lẽ lại làm như trong phim truyền hình – lấy máu thay mực?

Bạch Ức gật đầu, rất biết điều cầm bút máy lên, vẽ vẽ tô tô ngay đầu ngón tay cái, khi thấy cũng tạm ổn rồi thì dán thẳng lên chỗ chữ ký, còn lẩm bẩm: “Chị ơi, chị cầm tay em ký thì không tính, phải thế này mới chính thức.”

Tần Song Tinh nhíu mày: “Bẩn chết đi được... Em dám làm dính mực lên tay tôi thử xem?”