Sau Khi Làm Cô Ruột Của Nam Chính Mang Thai

Chương 27

Món ăn cô ấy nấu, mùi vị hình như cũng không tệ.

Canh tam tiên, trứng xào cà chua, tôm luộc — hương thơm nức mũi, quyến rũ từng làn khói mỏng manh.

Tần Song Tinh gần đây ngửi thấy mùi gì cũng buồn nôn, vậy mà lần này lại hiếm hoi cảm nhận được cảm giác đói.

Muốn ăn!

Nhưng bề ngoài cô vẫn chưa “tha thứ” cho Alpha kia, nên không thể ăn được.

Là Omega duy nhất của nhà họ Tần, chuyện khổ sở nhất đời này chắc cũng chỉ là bị Alpha đánh dấu rồi mang thai. Nói không giận thì là nói dối.

Mang thai xong, ngay cả rượu — thứ cô yêu thích nhất cũng không được uống, bar cũng không được đi. Cuộc sống nhạt nhẽo đến mức chỉ còn lại nước lọc và rau luộc. Thật sự, khó chịu đến mức muốn nổi điên.

Dựa vào đâu mà khi cô chịu khổ, Alpha kia lại có thể sống thoải mái như vậy?

Tần Song Tinh nhẹ giọng, như cười mà không cười: “Bạch Ức, xem ra dạo này nghỉ việc em sống cũng không tệ ha.”

“Một mình ăn ba món cơ đấy.”

Câu cuối cô cố tình nhấn mạnh, như đâm một nhát ngọt ngào mà sắc bén.

Đã giao trách nhiệm sinh con cho một người mẹ nữa, thì dĩ nhiên thân phận đối phương phải điều tra rõ ràng.

Thế nên, Tần Song Tinh biết rất rõ — cái cô phục vụ tên Tiểu Bạch bị cô đuổi việc ở Trừng Tinh, chính là Alpha từng có quan hệ với mình.

Thông minh như cô, lập tức đoán ra Bạch Ức biến thành bộ dạng thảm thương kia chắc chắn là vì đang cố né mình.

Nghĩ đến đây, Tần Song Tinh lại thấy bực bội: “Trốn tôi à, hửm?”

Trong logic của cô: Tôi có thể không muốn gặp em, nhưng em không được phép tránh tôi.

Bạch Ức cúi người nhặt chậu, cầm cây lau nhà lau sạch nước, giọng mang theo uất ức: “Không có... Chẳng phải chị không muốn gặp em sao?”

Tần Song Tinh giả vờ ngây thơ: “Tôi nói bao giờ là tôi không muốn gặp em chứ?”

Bạch Ức trí nhớ rất tốt, liền kể lại rành rọt: “Chị bảo em cút, còn nói chuyện hôm đó coi như tai nạn, nếu không thì lấy mạng em luôn.”

Tần Song Tinh lý lẽ chẳng vững nhưng khí thế vẫn không giảm: “Tôi đúng là bảo em cút, nhưng đâu có bảo em trốn tôi.”

“Còn nữa, tôi bảo em cút là em cút thật à? Vậy giờ tôi bảo em liếʍ sạch nước dưới đất, em có làm không?”

“Tôi còn chưa tính chuyện em giả ma hù tôi, làm chạy mất hai khách ở Trừng Tinh, mà em còn bày đặt uất ức?”

“Người mang thai là em hay là tôi hả?”

“Chị nói đúng, là em sai rồi.”

Chị gái xinh đẹp này rốt cuộc là do mang thai nên mới ngang ngược, hay thật ra trên đời này, chị gái ruột hay không ruột đều vô lý như nhau?

Chỉ có điều, vị chị gái trước mặt đây, sức chiến đấu còn mạnh hơn hai người chị ruột của cô cộng lại.

Bạch Ức từ nhỏ đã quen bị chị đè đầu cưỡi cổ, nên trước mặt Tần Song Tinh, cô vốn chẳng thể cãi nổi. Thuần thục nhận sai, còn khéo léo chuyển đề tài: “Chị ăn cơm chưa ạ?”

“Em vừa định ăn cơm, chị có muốn ăn cùng không?”

Tần Song Tinh không nói ăn mà cũng chẳng nói không, chỉ buông một câu: “Tức tới no rồi.”

Thế nhưng ánh mắt thì vẫn dừng lại trên bàn cơm.

Bạch Ức rất hiểu chuyện, giọng mềm nhũn: “Đừng giận nữa, đều là lỗi của em, chị ăn một chút đi.”

“Chị không đói nhưng mấy đứa bé trong bụng sẽ đói đó.”

“Cơm em vừa múc xong, còn chưa đυ.ng đũa, chị không muốn ăn cũng nên nếm thử một chút, để em còn biết khẩu vị có hợp với mấy đứa không.”

Chiêu này, hai chị gái cô thường dùng. Mấy đứa cháu con nhà ấy cũng học theo, xài mãi thành thạo.

Nói trắng ra thì là: Muốn ăn đấy, nhưng phải có người dỗ mới ăn.

Chỉ là, không ngờ cái người nhìn thì có vẻ hung dữ kia, hóa ra cũng có lúc trẻ con như vậy.

Bất giác, khiến người ta thấy buồn cười.

Bạch Ức cố nhịn cười, đặt bát cơm đầy vào tay Tần Song Tinh rồi cúi đầu xuống. Cô biết, nếu lúc này cười ra tiếng, thì kiểu gì cũng không có kết cục tốt đẹp.

Tần Song Tinh tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Vì mấy đứa bé, thì tôi miễn cưỡng ăn một chút vậy.”

Miễn cưỡng ăn... hai bát cơm trắng, thức ăn thì hết hơn phân nửa, đến cuối còn không nhịn được mà đánh một cái ợ.

Sau đó chính cô cũng hơi lúng túng.

Nhưng Tần Song Tinh là kiểu người biết cách xoay chuyển tình huống.

Đợi Bạch Ức dọn dẹp bát đũa xong, cô lấy từ trong túi ra một bản hợp đồng, đập xuống bàn: “Xem đi, không có vấn đề gì thì ký vào.”

Bạch Ức liếc qua bản hợp đồng, đại khái chỉ nhận ra vài chữ như “hợp đồng”, “điều khoản một”, “điều khoản hai”, còn lại hoàn toàn mù tịt.

Thật sự... hơi khó xử.

Nhưng cô vẫn quyết định hỏi: “Chị, đây là gì vậy?”

Tần Song Tinh cười khẩy: “Em mù chữ à?”