Sau Khi Làm Cô Ruột Của Nam Chính Mang Thai

Chương 26

Sau đó, Bạch Ức nghĩ ra một cách: Lên mạng tìm thầy, học online tại nhà.

Hiệu quả khá tốt, chỉ tiếc là bị mấy kẻ kia làm phiền nên cũng trễ mất hơn một tháng.

Trưa hôm đó, học xong tiết sáng, cô vừa bày ra một bàn đồ ăn để tự thưởng cho bản thân, thì chuông cửa vang lên.

Cô thầm nghĩ: Lại là ba con người đáng ghét nhà họ Bạch nữa à?

Bình tĩnh xoay người, bê chậu nước cô đặc biệt chuẩn bị sẵn cho những vị khách "không mời mà đến" kia.

Bạch Ức hùng hổ mở cửa, nhưng lại suýt bị hù đến hồn bay phách lạc — trước mặt là một mỹ nhân đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc, đang đứng nhìn cô chằm chằm.

“Chị… chị tìm em có chuyện gì sao?” Cô lắp bắp hỏi, vẻ mặt đầy hoang mang.

May mà tay vẫn vững, chưa hắt nguyên chậu nước ra ngoài.

Không thì chắc cô xong đời thật rồi.

Tần Song Tinh ánh mắt sáng quắc như dao: “Tôi có thai rồi. Con của em, em phải chịu trách nhiệm. Không thì tôi chém em.”

Vì chuyện này mà mấy ngày liền cô mất ăn mất ngủ. Còn thủ phạm thì sao? Thảnh thơi ở nhà nấu cả bàn đồ ăn thế này?

Tưởng mình là ai hả? Còn xách chậu nước lên, định dọa ai?

Định hắt vào cô chắc? Hắt thử xem?

Bạch Ức hoàn toàn hóa đá.

“Bộp!” Chậu nước cô cầm rơi xuống sàn, bắn tung tóe.

Mang… mang thai?

Phải rồi, mình đã tái phân hóa thành Alpha, còn chị đẹp lại là một Omega – khả năng mang thai rất cao.

Dù gì thì, Alpha kết hợp với Omega, dễ có con hơn người bình thường.

Thật không ngờ, trốn thoát được Tần Dạ, vậy mà lại không thoát nổi chị đẹp.

Không lẽ… tám đứa?

Bạch Ức bị chính tưởng tượng trong đầu dọa sợ.

Hai mắt tối sầm lại, cô không còn để tâm tới gấu quần bị nước tạt ướt, run run hỏi: “Là... là tám đứa sao?”

Không được đâu, nuôi tám đứa con, chắc cô chết mất!

Tần Song Tinh đã chuẩn bị sẵn từ trước, cho nên hoàn toàn không bị nước dính vào người. Cô trừng mắt lườm Bạch Ức một cái: “Hai đứa còn chưa đủ, em còn muốn tám đứa?!”

Tưởng cô là heo chắc?

Bạch Ức thở phào nhẹ nhõm, bật cười từ tận đáy lòng: “Được, em chịu trách nhiệm.”

May quá, chỉ có hai đứa thôi. Một người lớn với hai đứa trẻ, cô vẫn xoay sở được.

Tần Song Tinh hoàn toàn không biết người Alpha trước mặt đã âm thầm hạ quyết tâm sẽ chăm sóc ba mẹ con cô cho thật tốt, cô chỉ thấy nụ cười của Alpha kia thật chướng mắt.

Thế là cô càng thêm tức giận.

Giọng điệu cũng theo đó mà gay gắt hẳn lên: “Cười cái gì mà cười? Không cho cười! Còn cười nữa tôi úp cái chậu này vô mặt em đấy!”

“Làm Omega có bầu, em tự hào lắm hả?”

“Yên tâm, tôi dám chắc, sau này em đừng mơ sống yên ổn.”

Nụ cười trên mặt Bạch Ức cứng đờ: “Chị… chị à, em không có ý đó… Em chỉ muốn nói là, sau này em sẽ chăm sóc chị với các con cho thật tốt.”

Ờ ha, cô ấy đang vui cái gì chứ? Sau này phải sống cùng một chỗ với một chị gái hung dữ thế này, liệu cô còn ngày nào dễ thở không?

Hai đứa nhỏ nữa, cũng chẳng dễ nuôi tẹo nào.

Lúc nào mà mình lại âm thầm hạ thấp giới hạn của bản thân thế này chứ?

Chắc là bị mấy bộ truyện "mang thai tám đứa" trong nguyên tác làm đầu óc lú rồi.

Rõ ràng không có đứa nào thì mới là tốt nhất!

Tần Song Tinh hừ lạnh một tiếng: “Tránh ra.”

Thái độ của Alpha kia, tạm thời khiến cô hài lòng.

Tuy rằng hai đứa nhỏ này là ngoài ý muốn, nhưng Tần Song Tinh cũng không ghét người mẹ còn lại của chúng. Ngược lại, cô rất hài lòng với vóc dáng và gương mặt của Alpha này, bằng không hồi đó cô cũng chẳng chọn lên giường với người ta.

Con đã có rồi, cô cũng không phải kiểu người tàn nhẫn đến mức muốn bỏ.

Nhà họ Tần hoàn toàn đủ sức nuôi hai đứa trẻ.

Một Alpha cấp SS, cả Hạ Thành cũng khó kiếm được mấy người.

Lý do Tần Song Tinh tìm đến tận cửa, mục đích rất rõ ràng — là để hành hạ thủ phạm gây chuyện.

Cô khó chịu, thì thủ phạm cũng đừng mong sống yên.

Còn một điều nữa, cô không muốn để các anh trai biết chuyện cô bị Alpha đánh dấu rồi mang thai.

Thế nên mới viện cớ rời khỏi Hạ Thành.

Thời điểm này, dĩ nhiên phải là mẹ kia của bọn trẻ tới hầu hạ cô rồi.

Trước đây chỉ là vết đỏ trên cổ thôi mà các anh cô đã nổi điên đòi chém kẻ dám bắt nạt em gái họ, nếu biết cô mang thai… ai mà đoán được họ sẽ làm ra chuyện gì.

Bạch Ức ngoan ngoãn nhường đường.

Tần Song Tinh thong thả bước vào căn hộ thuê nhỏ của Bạch Ức. Cô đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt cũng dịu đi đôi chút.

Alpha rất ưa sạch sẽ, dù căn phòng nhỏ hẹp nhưng ngăn nắp, gọn gàng đến lạ.