Sau Khi Làm Cô Ruột Của Nam Chính Mang Thai

Chương 25

Huống hồ, người ngoài đâu ai biết quan hệ giữa anh ta và Tần Dạ. Chắc Bạch Ức cũng không biết.

Tần Vũ thật sự rất muốn lập tức gọi điện mắng cho Tần Dạ một trận, nhưng…

Ánh mắt vô thức liếc sang cô em gái đang ngồi bên cạnh, cau mày khó chịu, cuối cùng anh ta vẫn nhịn xuống.

"Anh Chín, anh ăn đi, nhìn em làm gì?"

Tần Song Tinh ban nãy đang nhìn dĩa bò hầm trước mặt mà buồn nôn, bị ánh mắt của Tần Vũ nhìn chằm chằm đến phát bực.

Dạo này cứ như vậy suốt.

Những món ăn vốn yêu thích mà giờ nhìn vào chỉ thấy buồn nôn. Lại thêm chuyện mấy hôm nay mất ngủ, tâm trạng tệ đến cực điểm.

Nhưng cô vẫn cố giấu, không dám để người nhà phát hiện, sợ bọn họ lại làm ầm lên.

Dù sao thì, mai đã hẹn khám sức khỏe, đến lúc đó sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng… năm xưa thầy bói chẳng phải đã nói, sau hai mươi tám tuổi cô có thể an ổn ở lại Hạ Thành rồi sao? Tại sao bây giờ vẫn còn thấy khó chịu?

Tần Song Tinh suốt bao năm nay ở nước ngoài, phần lớn là vì hồi nhỏ sức khỏe yếu. Ba mẹ cô từng tìm thầy xem số, nói cô trước hai mươi tám tuổi không thể ở lại Hạ Thành lâu dài.

Tần Vũ lập tức lên tiếng, cố tỏ ra nhẹ nhàng: “Không sao đâu, chỉ là thấy Tinh Tinh ăn ít quá. Hôm nay các anh còn cố ý làm món em thích nhất là bò xào và thịt viên sốt nữa đó, sao không chịu động đũa?”

“Vẫn còn giận chuyện của Tần Ngọc Mai à? Đừng tức nữa, Tần Dạ đã cho cô ta nghỉ việc rồi.”

Tối nay là tiệc gia đình, nên tất cả người nhà họ Tần đều có mặt.

Tần Song Tinh khẽ nhíu mày, lập tức khiến mấy người anh bên cạnh lo lắng: “Đúng rồi đó Song Tinh, đều tại Tần Ngọc Mai không biết điều, dám giả mạo thân phận của em. Lát nữa tụi anh sẽ đuổi cô ta ra khỏi Hạ Thành, em đừng để bản thân bực mình vì loại người như vậy.”

“Em mà buồn, tụi anh sẽ đau lòng lắm.”

“Cũng tại Tần Dạ không nên thân. Hay là phạt nó về Mỏ Than đào than thêm một tháng nữa cho chừa!”

Vì dỗ dành cô em gái nhỏ, ngay cả cha ruột của Tần Dạ cũng không ngần ngại “bán đứng” con trai mình.

“Đừng mà… cô nhỏ tha cho cháu với!” Tần Dạ suýt nữa thì nghẹn giọng.

Từ khi bị đày về Mỏ Than trở về, anh ta đã cực kỳ biết điều, chẳng làm gì chọc giận cô nhỏ cả. Ngay cả Tần Ngọc Mai – người lỡ miệng xúc phạm Tần Song Tinh – anh ta cũng lập tức xử lý.

Tại sao người chịu khổ cuối cùng vẫn là anh ta?

Nếu nói thật có làm gì, thì… cũng chỉ là đi tìm một Omega dám đυ.ng chạm tới anh thôi mà.

Vừa nghĩ đến Bạch Ức, sắc mặt Tần Dạ càng khó coi.

Cái Omega đó, đúng là không biết điều. Dám từ chối anh nhiều lần như vậy?

Rõ ràng lúc đầu là cô dụ dỗ anh ta trước.

Ừ, ngày mai phải bảo trợ lý điều tra kỹ về Bạch Ức, xem xem cô ta có điểm yếu nào để bóp nghẹt hay không.

Đôi khi, sự quan tâm quá mức của người nhà cũng là một loại áp lực ngọt ngào đối với Tần Song Tinh.

Bị mấy ông anh trai dòm chằm chằm đầy mong đợi, Tần Song Tinh không nghĩ nhiều, dứt khoát chuyển hướng đề tài sang Tần Dạ: “Anh Chín, vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy? Em hình như thấy có tên Tiểu Dạ đấy…”

Nhắc tới chuyện đó, sắc mặt Tần Vũ lập tức tối sầm lại.

Nhưng đã bị em gái hỏi thẳng, anh ta cũng chẳng còn định giấu giếm gì nữa: “Tần Dạ cái tên khốn này, dám đi bao dưỡng một Alpha!”

Cái gì? Alpha?

Rõ ràng Bạch Ức là một Omega mà? Lần đầu gặp mặt, anh còn ngửi thấy mùi tin tức tố của cô nữa kìa.

Mà còn là người duy nhất khiến anh không bị dị ứng – một Omega đặc biệt như vậy.

Khoan đã, chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là… sao chú lại biết chuyện này?

Tần Song Tinh cau mày quay sang nhìn Tần Dạ: “Bao dưỡng? Một Alpha? Tần Dạ, không nhìn ra đấy, cháu bây giờ chơi bạo phết nhỉ.”

“Đúng là có tiền đồ thật.”

Giọng nói lộ rõ vẻ giận dữ.

Nhà họ Tần từ trước đến nay gia phong nghiêm khắc, chưa từng có ai làm ra mấy chuyện kiểu bao nuôi. Tần Dạ xem như là người đầu tiên.

Ngay lập tức, tất cả ánh mắt trong phòng đều đồng loạt bắn về phía Tần Dạ, sắc bén như thể có thể đâm thủng da thịt.

Tần Dạ: “…”

Anh ta cũng chỉ là bị cái Omega đó chọc tức, nhất thời hồ đồ thôi mà… Anh sai rồi, được chưa?

Về phần Tần Dạ rốt cuộc bị xử lý thế nào, Bạch Ức hoàn toàn không hay biết. Chỉ biết là từ hôm đó trở đi, trợ lý Trương Ba cũng không còn xuất hiện nữa.

Nhưng nhà họ Bạch mấy người cặn bã kia thì vẫn lâu lâu lại tìm tới cửa. Báo cảnh sát cũng chẳng ích gì.