Sau Khi Làm Cô Ruột Của Nam Chính Mang Thai

Chương 30

Bạch Ức run lên một cái, chiếc điện thoại trong tay trượt khỏi ngón tay rơi xuống đất.

"Không, đứa bé chắc chắn là của em!"

"Em biết chị là lần đầu tiên… em cũng vậy mà."

Mặt Tần Song Tinh đang đen lại bỗng ửng một lớp đỏ nhàn nhạt: "Phần sau không cần nói nữa."

Giọng cô ấy đã mang theo ý trách nhẹ: "Tin nhắn đó, em gửi cho ai?"

Bạch Ức liếc nhìn Tần Song Tinh, cúi người nhặt điện thoại: "Là Triệu Quả Quả, chính là Quả Quả của Trừng Tinh đó, chị cũng biết cô ấy mà."

Tần Song Tinh nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, Triệu Quả Quả là một Omega."

Bạch Ức lập tức bật chế độ cầu sống: "Bọn em chỉ là bạn thôi, từ khi em còn là Omega đã chơi thân với cô ấy rồi, thật đó!"

Tần Song Tinh: "Hành lý thu dọn xong chưa?"

Bạch Ức: "Dạ xong rồi."

Tần Song Tinh: "Tốt, vậy đi ngay bây giờ."

"Còn nữa, đã là bảo mẫu chuyên trách của tôi rồi thì sau này đừng liên lạc với mấy Omega khác nữa."

Bạch Ức vội vàng gật đầu: "Em biết rồi, chị."

Hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng.

Trong thang máy, họ gặp bà chủ nhà.

Bà ấy nhìn chằm chằm Tần Song Tinh một hồi lâu rồi quay sang nháy mắt với Bạch Ức: "Cũng được đấy, Tiểu Bạch."

"Đây là vợ cháu à? Đẹp quá chừng luôn."

"Hai đứa đúng là xứng đôi vừa lứa, ngoan ngoãn về nhà với vợ là đúng rồi. Có vợ đẹp thế này, còn mang thai con cháu nữa, đừng có bướng bỉnh mà bỏ nhà đi nữa nghe chưa."

"Alpha thì cũng phải độ lượng một chút, đừng hở chút là cãi nhau với vợ, nhất là vợ đang mang thai lại là một Omega."

Bạch Ức: "…Dạ, dạ vâng ạ."

Bà chủ nhà vốn là người tốt bụng, vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô, thấy cô đột ngột trả phòng thì hỏi nguyên nhân. Bạch Ức cũng chẳng giấu giếm, nói thật rằng cô phải chuyển đi để chăm sóc con… và mẹ của đứa trẻ.

Không ngờ bà chủ nhà lại tự mình diễn luôn một vở kịch "bỏ nhà đi rồi quay về vì tình yêu".

Bà xuống ở tầng hai.

Chỉ còn lại Bạch Ức và Tần Song Tinh trong thang máy xuống tầng một. Không khí trở nên im lặng… một sự im lặng kỳ quái đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Bạch Ức không chịu nổi ánh mắt lạnh băng đang chiếu tới từ phía bên kia, đành mở miệng trước: "Là bà chủ nhà hiểu lầm thôi ạ."

"Em chưa từng nói chị là vợ em. Em biết rõ em chỉ là bảo mẫu nhỏ của chị và các bé thôi."

Thái độ biết thân biết phận của cô khiến Tần Song Tinh – người vừa bị lời nói vô tình của người xa lạ làm cho có chút bực bội – khẽ nhếch môi, tâm trạng bỗng dưng dễ chịu hẳn: "Biết là tốt. Đừng có mơ mộng linh tinh những chuyện không nên nghĩ, bảo mẫu nhỏ!"

Cái gọi là "thỏa thuận kết hôn", chẳng qua là để phòng ngừa chuyện mang thai bị lộ, còn có cái để giải thích với người nhà.

Tần Song Tinh không ghét Bạch Ức, nhưng cũng chưa tới mức chỉ vì một đêm đã sinh tình cảm.

Một tờ hợp đồng, đối với cả hai người mà nói, đều là lựa chọn lý trí và ổn thỏa.

Còn kiểu bao dưỡng gì đó, trong từ điển của cô hoàn toàn không có. Đó là chuyện mấy tên thiếu gia vô dụng mới làm, không đến lượt cô.

"Vâng ạ, chị. Thang máy mở rồi, chị đi trước đi." Bạch Ức chọn cách phớt lờ nỗi chua xót thoáng qua trong lòng.

Tần Song Tinh đi ô tô đến, xe đỗ ngay trong bãi đậu bên trong khu chung cư, đi vài bước là tới.

Đứng trước chiếc xe con đen nhãn hiệu lạ, trông cũng chỉ đáng tầm mười mấy triệu, Bạch Ức lập tức tin rằng khách sạn của Tần Song Tinh đúng là không trụ nổi nữa, thậm chí có khả năng đang ôm nợ.

Trong lòng lại một lần nữa lên án Tần Dạ và bà cô cầm thú của hắn – Tần Ngọc Mai.

Bạch Ức chủ động nói: "Chị à, để em lái nhé. Giờ chị đang mang thai, nên nghỉ ngơi nhiều một chút thì tốt hơn."

Tần Song Tinh thoáng sửng sốt, ánh mắt lóe lên tia bất ngờ: "Em biết lái xe à?"

Theo tài liệu mà thám tử tư cung cấp thì Bạch Ức không biết lái xe.

Một Omega từ nhỏ đã bị xem là lao động giá rẻ và công cụ kiếm tiền, cặp vợ chồng hút máu nhà họ Bạch làm gì chịu bỏ tiền cho Bạch Ức đi học lái xe.

Mặt Bạch Ức đỏ bừng: "Xin lỗi chị… em quên mất là mình chưa có bằng. Em sẽ đi thi sớm nhất có thể ạ."

Giờ cô mới nhớ ra — tuy cô biết lái xe, nhưng nguyên chủ thì không.

Tần Song Tinh liếc cô một cái: "Nói linh tinh nữa. Lên xe đi."

Bạch Ức xấu hổ đến mức không biết nói gì cho phải.

Tự rước nhục vào thân làm gì cơ chứ…

Nửa tiếng sau, Tần Song Tinh lái chiếc xe nhỏ tiến vào khu dân cư Hạ Dương, nằm ngay trung tâm thành phố.

Trong toàn bộ Hạ Thành, khu này chỉ được coi là tạm ổn, tốt hơn mấy khu cũ kỹ một chút thôi.