Sau Khi Làm Cô Ruột Của Nam Chính Mang Thai

Chương 22

Phục vụ cầm thực đơn rời đi. Chưa được bao lâu, một cô nàng tóc vàng nhạt, ăn mặc nổi bật không biết từ đâu nhào tới, chẳng nói chẳng rằng đã khoác tay ôm lấy vai Bạch Ức.

Quả nhiên, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.

“Chị Bạch, sao chị không trả lời tin nhắn của em mà lại đi ăn với người khác thế này?”

“Em giận đó nha chị, chị không định dỗ em sao?”

Giọng ngọt như rót mật, đúng kiểu khiến người ta mềm lòng. Không trách được bản thể trước của Bạch Ức bị cô ta xoay vòng vòng.

Nhưng Bạch Ức bây giờ liệu có dễ mắc bẫy thế không? Rõ ràng là không rồi. Bởi vì giọng ngọt đến mấy, cô cũng bắt chước được.

Bạch Ức nắm chặt bàn tay đang khoác lên vai mình, mạnh mẽ bẻ ngược lại, giọng lạnh như băng: “Cô gái à, nhìn không ra tôi là Alpha sao?”

Sắc mặt Trần Chu thay đổi rõ rệt, nhưng cô ta vẫn cúi đầu ngửi ngửi — trên người Bạch Ức căn bản không có mùi tin tức tố đặc trưng của Alpha.

Rõ ràng là đang nói dối, mà cô ta cũng chẳng nhận nhầm người.

Trần Chu nén đau, cố nhịn cơn giận, giả vờ ngơ ngác: “Chị… chị không phải chị Bạch à?”

“Không đúng, mặt chị y chang, lại còn đang ở cùng Triệu Quả Quả, không phải chị thì là ai?”

“Chị ơi, chị sao thế, mới mấy hôm không gặp mà chị đã không nhận ra em rồi sao?”

“Có phải vì mấy ngày nay em không đến tìm chị, làm chị giận nên chị mới lừa em rằng mình là Alpha đúng không? Em sai rồi, chị tha thứ cho em nhé… Em mấy hôm nay bận đi xin việc thôi.”

“Em thích chị nhất mà, đợi em có tiền rồi, sẽ dẫn chị đi ăn thật ngon.”

Trần Chu vẫn một mực ngọt ngào dỗ dành Bạch Ức, hoàn toàn không để ý thấy trên người Bạch Ức, không chỉ không có mùi Alpha, mà cả hương vị tin tức tố của một Omega cũng hoàn toàn biến mất. Nói gì thì nói, vì tiền mà Trần Chu đúng là chịu hạ mình thật.

Nếu như người cô ta dây vào không phải là Bạch Ức, thì Bạch Ức có khi cũng phải phục cái khả năng nói dối mặt không đổi sắc này của “tiểu A tinh thần thép”.

“Trần Chu, câu ‘thích’ mà cô vừa nói, chắc cũng đã từng nói với không ít Omega rồi nhỉ.”

“Giờ chắc mới từ giường của cô bạn gái thứ năm bò dậy phải không? Mấy ngày nay cũng toàn ở chỗ cô ta — hay là đang chơi đùa với các cô bạn gái còn lại?”

“Để tôi đoán xem… bạn gái thứ năm của cô, có phải ở ngay trong khu nhà của Triệu Quả Quả không?”

Lời vừa dứt, lực tay Bạch Ức càng mạnh thêm.

Lần này Trần Chu không chịu nổi nữa, kêu lên đau đớn: “Buông ra đi, chị buông tay trước đã!”

Bạch Ức không nhúc nhích, giọng đều đều nhưng lạnh lẽo: “Chúng ta chia tay rồi. Đừng tới tìm tôi nữa.”

Trần Chu dù trong lòng đầy uất ức, cũng chỉ đành gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, chị Bạch nói gì cũng đúng. Em sai rồi, chia tay thì chia tay… Sau này em nhất định tránh xa chị.”

Đáng tiếc thật, còn chưa kịp lừa cho trọn vẹn.

Đáng ghét, sao lại bị phát hiện nhanh như vậy chứ. Lần sau tìm Omega khác phải cẩn thận hơn mới được.

Mà lạ thật, sức Bạch Ức từ bao giờ lại khỏe đến thế?

“Cút.” Bạch Ức buông tay.

Trần Chu chẳng dám nán lại giây nào, vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Bị gián đoạn kiểu đó, cái bụng vốn hơi đói của Bạch Ức cũng chẳng còn cảm giác gì.

“Đám Alpha cặn bã thế này, cứ phải trị cho chừa.”

Triệu Quả Quả thì vẫn ăn uống vui vẻ, chẳng bị ảnh hưởng gì.

Một tiếng sau, ăn xong lẩu, hai người chuẩn bị đi xem nhà. Đi ngang qua tiệm net phía trước, bất ngờ có năm sáu người chặn đường họ lại.

Người dẫn đầu, không ai khác chính là Trần Chu.

“Chị Bạch à, nói chuyện chút đi. Em với mấy chị em mời chị đi uống trà sữa.”

Giọng điệu vẫn ngọt như cũ, nhưng ánh mắt thì chẳng còn chút dịu dàng nào.

Bạch Ức nhìn quanh, để ý thấy vài cái camera giám sát ở góc tường, khẽ cười: “Được thôi.”

“Nhưng mấy người tìm tôi, không liên quan gì đến Triệu Quả Quả. Để cô ấy đi trước.”

Triệu Quả Quả lo lắng, níu lấy tay Bạch Ức: “Rõ ràng là nhắm vào cậu mà đến, chúng ta báo cảnh sát đi!”

“Đám này là mấy tên lưu manh quanh đây, Tiểu Bạch, một mình cậu không đối phó nổi đâu!”

Bạch Ức nhẹ nhàng gạt tay cô ấy ra: “Yên tâm, cậu đi trước đi.”

Trần Chu chần chừ một chút, rồi trừng mắt đe dọa Triệu Quả Quả: “Không được báo cảnh sát.”

Sau đó mới đồng ý cho cô ấy rời đi.

Nếu như Bạch Ức ngoan ngoãn, chịu đưa chút tiền làm "phí bạn gái", thì Trần Chu cũng chẳng cần ra tay làm gì quá đáng.

Tới lúc đó, cho dù Triệu Quả Quả có báo cảnh sát thì cũng vô ích. Chưa kịp ăn đến miệng, đòi chút “phí chia tay” chẳng quá đáng gì.