Có nằm mơ Trần Chu cũng không ngờ được rằng — khi cô ta dắt Bạch Ức đến một góc không có camera, người báo cảnh sát lại chính là… cô ta.
“Chẳng phải nói rồi là không báo cảnh sát sao? Đúng là chẳng có khí phách gì hết.”
Bạch Ức nhìn mấy cô nàng tóc vàng đầu xanh đang quỳ rạp dưới đất, ôm chặt lấy chân cô như ôm cột cứu mạng, chỉ cảm thấy nực cười.
Cô còn chưa kịp ra tay mạnh mẽ gì đâu. Thế mà chưa đến ba phút, đám “tiểu A tinh thần thép” ấy đã ôm chân cô mà khóc lóc rền rĩ.
Thật ra Bạch Ức cũng muốn thử xem trong thế giới này, năng lực tấn công tinh thần có hiệu quả thế nào. Nhưng sau khi phát hiện mình không thể tiết ra tin tức tố, cô hiểu rõ — đòn tinh thần gần như vô hiệu với đám người này.
Không sao. Cô còn nắm đấm.
“Chị không có đạo nghĩa giang hồ! Chị một mình mà dám chọi năm người!” Trần Chu vừa khóc vừa mắng, tay thì lén lút giấu ra sau lưng mở điện thoại gọi cảnh sát.
Trời biết, một Omega từng dịu dàng như nước như Bạch Ức, ra tay đánh người lại đau đến mức này, trước đây cô ta thật sự chưa từng nhận ra.
Bạch Ức suýt thì bật cười vì tức giận. Cô vừa định đá văng mấy người đang ôm chân mình, thì cảnh sát đến.
Không hiểu nổi tốc độ xuất hiện của cảnh sát thế giới này là kiểu gì — nhanh đến mức cô còn chưa kịp trở tay.
Về đến đồn, khi ánh mắt cô rơi vào bóng dáng quen thuộc kia, toàn thân Bạch Ức như chết lặng.
Không thể nào… Thế giới này nhỏ đến mức vậy sao? Ngay cả chỗ này cũng có thể gặp lại chị ấy?
Chị đẹp… bị bắt à? Hay là… thực sự bị Tần Dạ trả thù rồi?
Lần này Bạch Ức không kịp che mặt. Thế nên, ánh mắt sắc bén mang theo chút dữ dằn kia vừa quét đến, Tần Song Tinh đã thấy cô.
Chân Bạch Ức mềm nhũn.
Phía sau, giọng điệu đắc ý của Trần Chu vang lên: “Sợ rồi đúng không?”
“Sợ cũng vô ích thôi, hôm nay chị cố ý gây thương tích, tôi có nhân chứng vật chứng rõ ràng.”
“Đương nhiên, tôi cũng không phải không cho chị cơ hội giải quyết riêng… Chỉ cần chị…”
Trần Chu còn đang thao thao bất tuyệt.
Nhưng những lời đó, Bạch Ức đã hoàn toàn không nghe thấy. Từ khi ánh mắt như có điện của chị đẹp quét tới, đầu óc cô đã ong ong như bị chập mạch.
Đồng thời, Bạch Ức cũng rất hối hận. Biết trước sẽ gặp lại chị đẹp, cô đã chẳng dại mà tranh chấp với cái loại Alpha tinh thần thấp kém như Trần Chu kia. Vốn chỉ là chuyện nhỏ, cảnh sát cũng chẳng làm gì được cô.
Bạch Ức tuy hơi sợ, nhưng phải thừa nhận… trong lòng cô, còn có một chút lo lắng thật sự.
Cho nên lúc đi ngang qua chị đẹp, cô khẽ nghiêng người, nói nhỏ như gió thoảng: “Chị ơi… sao chị lại ở đây? Chị không sao chứ?”
Tần Song Tinh thu lại ánh mắt đang đặt trên người cô, giọng nói lạnh như băng tuyết tháng Chạp: “Em là ai? Ai là chị em? Tránh ra chỗ khác.”
Bạch Ức lập tức lùi sang một bên, nhỏ giọng: “Vâng.”
Thế là không nhận ra nhau nữa rồi? Đêm hôm đó hai người ngủ với nhau, tính ra đâu có lâu đến mức chị ấy quên mất?
Không ai chú ý tới, tay Tần Song Tinh đã siết chặt thành nắm đấm.
Không sai, cô cố tình.
Vốn dĩ hôm nay trên đường về nhà cũ, đã bị một kẻ giả vờ đâm xe gây sự làm cô khó chịu gần chết, vậy mà giờ còn phải đυ.ng mặt Alpha này — tâm trạng cô đã tệ nay lại càng tệ hơn.
Từ đồn cảnh sát đi ra, Bạch Ức may mắn không đυ.ng mặt lại chị đẹp.
Vì không có chứng cứ rõ ràng, mà trên người đám Trần Chu cũng chẳng có thương tích gì đáng kể, nên Bạch Ức nhanh chóng được thả.
Trần Chu thì hết lần này tới lần khác cam đoan sẽ không đến làm phiền cô nữa, Bạch Ức thấy thế cũng chẳng buồn giữ lại.
Trước khi ra ngoài, cô đã khéo léo hỏi thăm được một chút — thì ra là tài xế của chị đẹp vô tình tông phải một Alpha nam, tên đó lại nhân cơ hội giở trò, muốn gạ gẫm chị.
Biết không phải bị Tần Dạ báo thù, Bạch Ức mới hơi yên tâm.
Tên Alpha mặt dày mơ mộng hão huyền kia, chắc chắn chẳng chiếm được gì ngon nghẻ đâu.
Cô cố tình lờ đi cảm giác khó chịu nhói lên trong lòng.
Sợ lại vô tình đυ.ng phải chị đẹp, sau khi thuê nhà xong, Bạch Ức liền rút hẳn vào ổ, ngày ngày cuộn mình trong tổ. Ngay cả rau củ hay đồ dùng sinh hoạt, cô cũng đặt ship tận cửa.
Bạch Ức đã tính kỹ cả rồi — khi không có ai quản, cô sẽ tranh thủ chơi game ba ngày cho thỏa, sau đó bắt đầu học chữ với gia sư. Đợi đọc viết thành thạo chữ ở thế giới này rồi, sẽ tìm việc, tìm đường quay về nhà.