Vừa nói chuyện, điện thoại của Tần Song Tinh chợt đổ chuông. Cô liếc mắt nhìn cái tên hiển thị trên màn hình.
Vì đang là ban ngày, phòng bao vẫn chưa đến mức quá ồn ào.
Tần Song Tinh lướt ngón tay qua màn hình, bấm nhận cuộc gọi.
"Alô, anh Chín?"
Người gọi đến là Tần Vũ.
"Tinh Tinh, em đi đâu rồi? Anh Chín mới quay lưng lại một cái là em biến mất. Có phải còn giận chuyện hôm qua không?"
"Đừng giận nữa mà, mấy anh chỉ lo cho em thôi, sợ em bị mấy Alpha bậy bạ bắt nạt."
"Thôi được rồi, bọn anh hứa với em, không can thiệp vào chuyện riêng tư của em nữa, cũng sẽ không điều tra cái Alpha hôm đó đâu."
"Vui lên nào, anh kể em nghe chuyện cười nhé?"
"Hôm qua có một nữ Alpha đến phòng khám của anh, cấp SS đàng hoàng, tuyến thể bị cắn tơi tả, suýt nữa thì bị cắn hỏng luôn ha ha. Không biết là Omega nào mà dữ dằn như thế, làm anh cười muốn chết."
"Anh làm nghề y bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu gặp trường hợp như vậy đấy."
"Chỉ tiếc là hiếm lắm mới có một Alpha cấp SS, lại còn tương thích với pheromone của em nữa, vậy mà người ta có chủ rồi."
Tiếng cười bên kia vang rõ, gần như xuyên qua cả lớp không khí. Nhưng Tần Song Tinh thì khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên linh cảm chẳng lành.
Lại trùng hợp đến thế sao? Hôm đó lúc cô không chịu nổi nữa, quả thực đã cắn trả Alpha kia như một cách phản kháng.
Một Alpha có thể đẩy cô đến mức ấy… cũng rất có khả năng là cấp SS.
Tần Song Tinh siết chặt điện thoại, nhanh chóng cắt ngang tiếng cười của Tần Vũ: "Anh Chín, chuyện cười này chẳng vui chút nào. Anh nói lung tung như vậy, không sợ bị bệnh nhân kiện à?"
"Với lại, em sắp ba mươi rồi, không phải ba tuổi. Không ai bắt nạt được em hết."
"Em cúp máy đây."
"Ây, anh chỉ muốn dỗ em vui thôi mà. Với lại, ai dám kiện anh chứ?"
"Tinh Tinh, em còn chưa nói cho anh biết em đang ở đâu đấy."
"Em đang ở quán bar. Tối mới về. Anh Chín mà nói thêm câu nào nữa là em giận thật đấy."
"Được được được, anh cúp, cúp ngay. Tinh Tinh, em uống ít thôi nha."
Tần Song Tinh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vừa bị cúp máy, ánh mắt sâu thẳm, khó mà đoán nổi cảm xúc.
Dù thế nào đi nữa, cô và Alpha đã trải qua một đêm kia cũng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại lần nữa. Một mình tự do tự tại, cô đâu cần Alpha nào bên cạnh, nếu cần đã chẳng đợi đến tận bây giờ.
Bạch Ức được nhận thêm một tháng lương, tâm trạng vui vẻ đến kỳ lạ. Dọn dẹp lại bản thân tươm tất, cô đợi Triệu Quả Quả tan làm rồi hẹn nhau đi ăn lẩu.
Chị đẹp miệng lưỡi sắc bén là thế, nhưng thật ra đối xử rất tốt. Không chỉ cho cô thêm một tháng lương, còn giới thiệu cho cô một công việc mới, lương cao hơn.
Nói thật, Bạch Ức cũng thấy động lòng. Vì công việc ấy... chính là phát điên — ai mà không mê chứ?
Diễn viên nhà ma. Bạch Ức từng làm rồi, và đó là một trong những công việc part-time khiến cô vui vẻ nhất.
Cả hai ngồi xuống quán lẩu bò dưới nhà Triệu Quả Quả, cô nàng vẫn còn đang khuyên cô.
“Tiểu Bạch à, cậu vừa thất nghiệp xong, đừng nhận việc vội. Nhỡ đâu Trần Chu quay sang đòi tiền mà cậu không có thì sao? Còn ba mẹ với em gái cậu nữa, chẳng phải cậu bảo cả nhà trông chờ vào cậu à?”
Nét cười nơi khóe môi Bạch Ức lập tức biến mất, khẽ mím lại thành một đường thẳng.
“Bọn hút máu đó, kệ họ.”
Nói đến Trần Chu, suýt nữa Bạch Ức quên mất cái người bạn gái mà nguyên chủ từng có.
Cô ta mới vừa đủ tuổi thành niên, bỏ học từ cấp ba, từ đó chỉ ru rú trong nhà, ăn bám và chờ chết. Hai người quen nhau qua mạng, cụ thể là khi chơi game.
Mái tóc vàng ngắn, hút thuốc uống rượu, tay xăm kín mít, điển hình của kiểu tiểu Alpha tâm thần.
Thế nhưng Trần Chu giỏi miệng lưỡi, dung mạo cũng khá, không chỉ dỗ dành được nguyên chủ tiêu tiền vì mình, mà còn cùng lúc quen luôn mấy Omega lớn tuổi hơn.
Cô ta sống nhờ vào những người bạn gái này.
Phải nói rằng, quãng đời khổ sở của nguyên chủ, Trần Chu cũng góp phần không nhỏ.
Bạch Ức đang mải suy nghĩ, ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Quả Quả mắt đỏ hoe, nhìn mình không chớp.
Cô bối rối: “Sao vậy?”
“Một bữa lẩu bò thôi mà, tôi đâu có không mời nổi. Hôm nay cậu cứ ăn hết sức cho tôi.”
Chưa bàn đến chuyện có nhờ vả gì nhau hay không, chỉ riêng việc Triệu Quả Quả từng thân với nguyên chủ, bữa này Bạch Ức cũng không thể để người ta trả tiền.
Triệu Quả Quả chớp mắt mấy cái, nắm lấy tay cô: “Tiểu Bạch, cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi.”
“Ngay từ đầu tôi đã nói với cậu rồi, cứ sống như trước thì sớm muộn gì cũng bị đám hút máu kia hút đến cạn kiệt. Thông rồi thì tốt, lẽ ra cậu nên nghĩ cho bản thân từ lâu.”