Nhà họ Tần?
Lại là người của nhà họ Tần?
Thế thì chủ quán bar này đúng là xui tận mạng.
Nhà họ Tần là một trong những gia tộc đứng đầu toàn quốc Hoa, chỉ có nhà họ Bạch ở Xuân Thành mới có thể sánh ngang.
Nghe nói người nhà họ Tần rất bao che, hôm nay hai người này bị mất mặt thế kia, e là quán bar này không thể mở tiếp được nữa rồi.
“Không được, rượu của Trừng Tinh ở ngoài không có bán, tranh thủ lúc chưa bị dẹp, tối nay tôi phải uống nhiều chút.”
“Đúng đúng đúng, tôi phải gọi thêm vài mỹ nhân nhảy với tôi, mấy quán bar khác không đâu có vũ công xinh thế này.”
Đó rồi, cảnh tượng kinh điển trong mấy tiểu thuyết tổng tài cuối cùng cũng xuất hiện.
Dù Tần Dạ chưa đến, Bạch Ức vẫn bị Tần Ngọc Mai cùng một đám phú nhị đại hóng chuyện ép kéo dậy.
Lời thoại của Tần Ngọc Mai, phải nói là kinh điển. Y như bước ra từ tiểu thuyết tổng tài bá đạo vậy.
Trước đây đọc truyện, Bạch Ức chỉ thấy buồn cười. Nhưng giờ thì cô bắt đầu lo thật rồi.
Theo mô tả trong truyện, nhà họ Tần ở Hạ Thành đúng là một tay che trời. Nếu lỡ Tần Dạ thực sự bị Tần Ngọc Mai xúi giục đến gây chuyện với Trừng Tinh, thì chị đẹp chắc sẽ khó mà xoay xở.
Vì một cô phục vụ nhỏ như cô mà để chị ấy chịu thiệt, thật chẳng đáng chút nào. Nhưng… được chị đẹp che chở, trong lòng lại thấy hơi vui là sao?
Bạch Ức còn đang định mở miệng, thì Tần Song Tinh lại lên tiếng: “A Thủy, cậu tuyển được kiểu phục vụ trừu tượng như thế này vào Trừng Tinh, tôi thấy cậu nên đi khám mắt gấp thì hơn.”
“Quán chúng ta là bar, không phải nghĩa địa, không cần mời Sadako về bò lết trong góc tối đâu.”
“Cô này ở lại Trừng Tinh, đúng là uổng phí nhân tài.”
Quản lý lập tức gật đầu rối rít: “Phải, phải, phải, sếp, tôi lập tức cho người nghỉ việc. Tiểu Bạch, em nghe thấy lời sếp nói rồi chứ? Qua phòng tài vụ nhận lương, mai khỏi cần đến nữa.”
Bạch Ức: “Em biết rồi, sếp, quản lý.”
Được rồi, chị đẹp lần này đánh bay tất cả mọi người một cách công bằng, căn bản chẳng phải vì cô.
Từ cái đêm hôm đó đã thấy rõ rồi, chị ấy là kiểu người có chiến lực max cây. So với lo cho chị ấy, chi bằng lo cho bản thân thì hơn.
Trước khi tìm được cách quay về thế giới cũ, chẳng lẽ lại cứ nằm không mãi thế này?
“Khoan đã.”
“Trước khi đi thì dọn dẹp hiện trường này cho tôi cái đã.” Tần Song Tinh gọi cô lại.
Khóe miệng Bạch Ức giật giật, cuối cùng vẫn gật đầu.
Bị đuổi cũng tốt, thật ra mà làm việc dưới tay chị ấy,
sợ là ngày nào cũng phải sống trong căng thẳng cao độ.
Trái tim nhỏ bé của cô chịu không nổi đâu.
Đợi đến khi người kia rời đi, Bạch Ức mới nhẹ nhàng thở phào.
Quản lý không hiểu, quay sang hỏi Tần Song Tinh: “Bà chủ, chuyện khi nãy nhìn là biết rõ ràng khách sai, sao chị còn đuổi việc Tiểu Bạch?”
Sau khi phân hoá thành Alpha, Tiểu Bạch là nhân viên xinh nhất quán.
Dù pheromone của Bạch Ức giờ vô dụng, hành vi lúc nãy đúng là có chút kỳ quặc nhưng nếu bỏ qua thì vẫn còn dùng được.
Tần Song Tinh khựng bước: “Vì tôi không thích. Không được à?”
“Thêm cho cô ta một tháng lương. Nếu cần, giới thiệu sang làm ở nhà ma kế bên, nói với cô ta lương tháng mười lăm ngàn tệ, nghỉ hai ngày mỗi tuần, có đầy đủ bảo hiểm. Tôi tin nhà ma sẽ rất thích nhân tài như cô ta.”
Không hiểu vì sao, cứ nhìn thấy người đó, trong đầu cô lại không kiềm được mà nhớ tới cái đêm bị một Alpha đè ép suốt cả đêm. Một trong số ít những lần trong đời cô bị bắt nạt đến mức suy sụp.
Hầu như thể diện lẫn thể lực đều bay sạch.
Tối qua về nhà tổ, sơ ý để lộ vết hôn trên cổ, bị ba mẹ với mấy anh trai vây hỏi một trận, hỏi tới mức cô phát phiền.
Sáng sớm nay liền chạy tới quán bar.
Tần Song Tinh tự thấy mình đã đủ nhẫn nhịn rồi — có làm gì cô Alpha nhỏ kia đâu cơ chứ, vậy mà ngay cả chút tức giận, chút trút giận cũng không được sao?
“Hả?” Quản lý nhìn cô, tỏ vẻ không hiểu nổi ý của bà chủ.
Ban đầu còn tưởng bà chủ không thích Tiểu Bạch, ai ngờ hóa ra là thật sự cảm thấy Tiểu Bạch ở lại Trừng Tinh thì phí tài?
Quản lý nói: “Được ạ, bà chủ. Lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy. À, chị còn muốn đi dạo thêm nữa không?”
Tần Song Tinh đáp: “Dạo thêm chút nữa đi.”
“Lấy cho tôi một chai rượu vang đỏ bán chạy nhất, gọi luôn ca sĩ chính hôm nay ra đây.”
Đã đến đây rồi, tất nhiên phải uống một chút.
Ban đầu mở quán bar này trong nước là vì cô thích uống rượu, cũng thích không khí náo nhiệt.
Hiếm khi về lại “sân nhà”, đương nhiên phải chơi cho đã đời một phen.