Tần Ngọc Mai cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức phản bác.
Chỉ là, vừa dứt lời cô ta chợt nhớ ra, mục đích hôm nay không phải để làm ầm lên chuyện này.
Huống chi, sự việc ban nãy vốn không như lời cô gái kia nói. Chính cô ta mới là người thuê "Tiểu Bạch" rót rượu, trả tiền rồi còn dặn dò rất rõ ràng, vậy mà người phụ nữ đó chẳng nói chẳng rằng, cứ thế túm lấy cằm cô ta rồi đổ rượu thẳng vào miệng.
Suýt nữa trật khớp quai hàm, ho đến mức nước mắt chảy ròng, giờ lại còn dám nói là "không cẩn thận"? Thật nực cười.
"Không chỉ phải bồi thường, cô còn phải xin lỗi riêng tôi!"
"Quán bar kiểu gì vậy, nhân viên phục vụ không biết điều gì cả!"
Tần Ngọc Mai tức đến nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng quát lên.
Cô ta không tin, một nhân viên phục vụ nho nhỏ, cô ta lại không xử lý được?
Hoàng Kiếm đứng bên cạnh lập tức hùa theo: "Đúng vậy! Nếu hôm nay quán các người không cho bọn tôi một lời giải thích, thì đừng mong yên ổn làm ăn ở thành phố này."
"Biết tổng giám đốc Tần nhà chúng tôi là ai không? Chính là cô của Tần Dạ, cái tên này chắc nghe rồi chứ? Thái tử gia của nhà họ Tần đấy!"
Bạch Ức thầm nghĩ, nếu không phải đang cố tránh né chị đẹp kia, cô còn lâu mới chịu bồi thường. Không trực tiếp túm lấy Tần Ngọc Mai và Hoàng Kiếm mà cho một trận ra trò, đã là cô còn giữ được giáo dưỡng rồi.
Hành vi khi nãy của Tần Ngọc Mai – cố tình phát tán pheromone để quấy rối cô, trong luật của thế giới này đã đủ cấu thành tội danh.
Dĩ nhiên, nếu Alpha làm vậy với Omega, theo quy định trong nguyên tác, nhẹ thì ba năm tù giam, nặng thì ngồi bóc lịch cả đời cũng chẳng oan.
Còn nếu Omega cố tình phóng thích pheromone với Alpha? Phạt hành chính, cùng lắm vài ngày tạm giữ.
Trong truyện gốc, Hoàng Kiếm từng có hành vi như thế với nguyên chủ, kết quả bị Tần Dạ trực tiếp tống vào tù cả chục năm.
Tiếc là hiện tại, cô đã phân hoá thành Alpha.
Tất nhiên, nếu hai người kia vẫn chưa biết điều, cô không ngại “dạy dỗ” họ một trận nhớ đời.
Giờ quan trọng là rút lui an toàn.
Bạch Ức suy nghĩ chớp nhoáng, định thuận theo lời Tần Ngọc Mai, tạm thời chấp nhận “xin lỗi riêng” để rút lui nhanh gọn.
Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nữ lạnh nhạt, vang lên đầy khí chất từ phía sau: "Ồ? Tôi lại không biết, Tần Dạ lại có một người cô như cô."
Ánh mắt Tần Ngọc Mai thoáng dao động: "Nhà họ Tần chúng tôi vốn sống rất kín đáo, hành tung luôn được bảo mật, các người không biết cũng bình thường. Dù gì tôi cũng là cô của Tần Dạ."
Cô ta tuy chưa từng gặp vị thái tử gia kia, nhưng xét về vai vế, Tần Dạ đúng là phải gọi cô ta là cô.
Nghĩ vậy, sự chột dạ trong lòng cô ta liền biến mất, lập tức vươn vai kiêu ngạo: "Hôm nay mà không có lời giải thích đàng hoàng, tôi sẽ khiến quán bar này biến mất khỏi Hạ Thành!"
Tần Song Tinh bật cười khẽ, ánh mắt như ánh trăng lạnh quét qua: "Được thôi, tôi cũng muốn xem thử, Tần Dạ sẽ làm cách nào để khiến quán bar của tôi biến mất."
Vừa dứt lời, nụ cười trên môi cô chợt tan biến. Cô giơ tay chỉ thẳng vào Tần Ngọc Mai và Hoàng Kiếm: "A Thủy, lôi cô ta, với cả hắn ta vứt ra ngoài. Trừng Tinh là quán bar, không phải trạm thu gom rác."
Cùng lúc đó, tại Mỏ Than xa xôi, Tần Dạ đang họp thì bất chợt hắt hơi một cái không rõ lý do.
Quả nhiên, vẫn là cảm lạnh thật rồi.
Cô nhỏ đúng là quá vô tình, thành phố này lạnh đến thế mà vẫn bắt anh tới đây đào than.
Tần Dạ chịu hết nổi, rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho cô nhỏ nhà mình: [Cô nhỏ, cháu sai rồi, thật sự sai rồi, bất kể là vì lý do gì, xin cô nhỏ cho cháu một cơ hội, để cháu về lại Hạ Thành đi mà.]
Điện thoại của Tần Song Tinh rung lên một cái, nhưng cô không để ý, ánh mắt chuyển xuống người Bạch Ức đang ngồi dưới đất.
Cô cứ cảm thấy, người này... trông quen quen.
Trong lòng Bạch Ức siết chặt, cúi đầu thấp hơn nữa.
“Vâng, bà chủ.” A Thủy đưa tay ra hiệu, mấy bảo vệ lập tức bước tới.
Hoàng Kiếm đang trợn mắt nhìn Tần Song Tinh thì khựng lại. Chưa kịp phản ứng, hắn ta và Tần Ngọc Mai đã bị bảo vệ lôi đi.
Từ lúc trò hề vừa rồi bắt đầu, xung quanh đã tụ tập một đám con nhà giàu thích hóng chuyện.
Họ chỉ trỏ, xì xào.
“Ha ha, hai người này là hề từ đâu chui ra vậy? Không biết luật ở Trừng Tinh à?”
“Nói thật chứ, người có máu mặt ở Hạ Thành tôi đều từng gặp qua, riêng hai gương mặt xấu xí này thì lần đầu thấy đấy.”
Tần Ngọc Mai tức đến suýt ngất.
Mất mặt thế này, là mất mặt thật rồi.
Trước khi bị lôi ra ngoài, Tần Ngọc Mai vẫn chưa cam lòng, gào lên: “Mấy người nhất định sẽ hối hận! Mấy người căn bản không biết mình đã chọc vào loại người nào đâu!”
“Nhà họ Tần không phải thứ mấy người dám động vào! Cứ chờ đấy mà xem!”