Sắc mặt Bạch Ức lạnh xuống: “Được thôi.”
Ban đầu cô còn định dùng cách mềm mỏng để gạt người đàn bà này, nhưng ánh mắt của Tần Ngọc Mai khiến cô thấy ghê tởm.
Vậy nên, cô không định nhẫn nhịn nữa.
Người trẻ thì phải cứng rắn.
Ba phút sau, Tần Ngọc Mai giận dữ lao ra khỏi phòng bao, váy áo dính đầy rượu đỏ.
“Hoàng Kiếm! Gọi người quản lý của quán bar này ra đây cho tôi!”
“Tôi muốn hỏi rõ ràng, ở đây tuyển phục vụ kiểu gì vậy hả?”
“Tiểu Bạch đúng không? Tôi sẽ khiến cô sống dở chết dở!”
Bạch Ức hơi nhướn mày, chẳng mảy may để tâm.
Cô ta là cô nhỏ của Tần Dạ thì sao chứ?
Trong truyện viết rất rõ, Tần Dạ chưa bao giờ đặt Tần Ngọc Mai vào mắt.
Đừng thấy bây giờ Tần Ngọc Mai hống hách như vậy, cuối cùng vẫn vì đắc tội nguyên chủ mà bị Tần Dạ đá bay khỏi vị trí tổng giám đốc chi nhánh.
Dù hôm nay Tần Dạ có đến hay không, Bạch Ức cũng chẳng sợ.
Kẻ ác la làng trước à? Điên thì ai mà không biết điên.
Lúc này, cô đang tính xem nên xử lý Tần Ngọc Mai và Hoàng Kiếm thế nào thì...
“Tôi là quản lý quán bar này. Vị khách này, có chuyện gì cứ nói với tôi.”
Giọng nam trầm ấm vang lên từ bên ngoài.
Bạch Ức vừa bước đến cửa, theo phản xạ liếc mắt nhìn ra ngoài một cái. Chỉ một cái nhìn, cả người cô cứng đờ lại, sắc mặt hoảng loạn đến thấy rõ.
Cô lập tức lui về phòng, đóng cửa lại thật nhanh, hoàn toàn quên béng chuyện trả đũa Hoàng Kiếm và Tần Ngọc Mai.
Chỉ vì… bên cạnh người quản lý ấy, cô nhìn thấy một người quen.
Làn da trắng nõn mềm mịn, vóc dáng gợi cảm, mùi trúc non nhè nhẹ bay theo gió, đôi mắt phượng dài lười biếng nhưng đôi khi lại sắc bén đến mức khiến người ta khó mà quên được, tất cả đều khắc sâu trong ký ức của Bạch Ức.
Đúng vậy, mới hai hôm trước, bọn họ còn có “tiếp xúc thân mật” không hề có khoảng cách.
Bạch Ức nghĩ, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được người chị ấy.
Mồ hôi lạnh rịn ra khắp lưng áo.
Thật không giấu nổi, cô có chút sợ chị ấy.
Nếu không nghe lầm thì… vừa rồi, người quản lý gọi người đó là bà chủ.
Làm sao bây giờ?
Phản ứng đầu tiên của Bạch Ức chính là: Tuyệt đối không thể để chị ấy nhận ra mình.
Sau đêm đó, chị ấy rõ ràng đã nói không muốn gặp lại cô thêm lần nào nữa.
Phản ứng thứ hai: Nghỉ việc.
Phải rồi, không thể tiếp tục làm ở đây được nữa.
Bạch Ức cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt dừng lại trên nửa chai rượu đỏ còn sót lại trên bàn.
“Mở cửa đi, số 6, Tiểu Bạch, em đang ở trong đó đúng không?”
“Bất kể vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, em cứ mở cửa trước, chuyện cụ thể đợi chúng tôi điều tra xong rồi tính tiếp.”
Giọng người quản lý lại vang lên bên ngoài, vẫn là tông giọng ôn hòa, không hề sốt ruột cũng không trách cứ cô ngay lập tức, càng khiến người ta khó mà thấy phản cảm.
Bạch Ức nghĩ, không hổ là quán bar do chị ấy mở, ngay cả người được giao quản lý cũng biết giữ nguyên tắc. Cô tin rằng, nếu mình kể lại sự thật, có khi người quản lý này sẽ đứng về phía cô.
Vì ở đây, phục vụ có tiếp khách hay không là hoàn toàn tự nguyện. Nếu gặp phải khách hàng cưỡng ép phục vụ uống rượu hay làm chuyện quá đáng nào đó, người bị đuổi khỏi quán sẽ là khách và còn bị cấm cửa vĩnh viễn.
Nghe nói chủ quán là một nhân vật rất bí ẩn, cực kỳ có tiền, mở bar chỉ là vì sở thích, hoàn toàn không quan tâm lời lãi.
Trong nguyên tác, không hề nhắc đến người này.
Lúc đầu Bạch Ức cũng nửa tin nửa ngờ. Còn bây giờ? Cô hoàn toàn tin rồi.
Cái gọi là chủ quán bí ẩn, không ai khác chính là người chị gái xinh đẹp mà đêm đó cô từng ngủ cùng.
Người tùy tiện ra tay cũng có thể đưa cho cô hai trăm vạn, sao có thể là người bình thường?
Lúc này, Bạch Ức thậm chí còn mong người đến là Tần Dạ. Ít nhất, đối mặt với Tần Dạ cô sẽ không đến mức bối rối, cuống cuồng như hiện tại.
Bình tĩnh, đừng hoảng. Vừa rồi chị đẹp còn bận nói chuyện với quản lý quán bar, chắc chưa kịp nhận ra mình là ai đâu.
Bạch Ức âm thầm cổ vũ bản thân, xác nhận diện mạo hiện tại đến cha mẹ ruột cũng chưa chắc nhận ra, rồi mới mạnh dạn kéo cửa phòng bao ra.
Vừa mở cửa, cô đã ngã nhào xuống đất, cố tình siết giọng lại để khóc lóc: "Em xin lỗi, quản lý, em không cố ý đâu ạ!"
"Lúc nãy rót rượu cho khách, tay em trượt, không cẩn thận làm ướt áo khách. Em bằng lòng bồi thường, cũng sẽ lập tức xin nghỉ việc."
Mái tóc dài rũ xuống che gần hết khuôn mặt, đuôi tóc vẫn còn nhỏ từng giọt rượu vang đỏ. Hình ảnh ấy khiến Bạch Ức trông như vừa thoát ra từ một vở kịch bi thảm.
Quản lý đứng ngay trước mặt cô, tim suýt chút nữa thì ngừng đập.
Nếu không biết chuyện, còn tưởng ở đây vừa xảy ra án mạng.
"Nguyên bộ đồ này của tôi ít cũng mười mấy vạn, cô đền nổi không?"