Bạch Ức vừa nhìn thấy, lập tức quay người định rút lui.
Bảo sao khách phòng này lại chỉ đích danh muốn cô đem rượu tới, còn bảo là khách quen — thì ra là tên Hoàng Kiếm chết tiệt này.
Chắc chắn không có ý tốt.
Khoan đã… cô mải nghĩ đến chuyện gặp Triệu Quả Quả mà quên mất — hôm nay Tần Dạ cũng sẽ đến quán bar này.
Trong nguyên tác, sau khi nguyên thân bị người hãm hại, phát sinh quan hệ với Tần Dạ, Hoàng Kiếm vì ghen tức nên cố ý đến tận nơi nguyên thân làm việc, giở trò trả thù. Cuối cùng lại bị Tần Dạ ra tay “cứu” một lần.
Nhưng khi đó Tần Dạ đến cùng một nữ Omega xinh đẹp yêu kiều, khiến nguyên thân tức đến phát khóc, chẳng thèm nói với Tần Dạ câu nào, còn bỏ luôn công việc, chạy thẳng.
Dù là nam chính Tần Dạ hay pháo hôi Hoàng Kiếm, Bạch Ức cũng chẳng muốn dính dáng đến ai trong số họ.
Suýt nữa không thấy mặt, cô còn quên luôn đoạn kịch bản này.
“Đứng lại đó, Bạch Ức! Cô làm phục vụ kiểu gì vậy? Mau mang rượu vào đây!” Hoàng Kiếm gằn giọng gọi cô lại.
Cô nàng Omega ngồi bên cạnh hắn, vừa thấy Bạch Ức thì mắt lập tức sáng lên. Cô ta cau mày trách mắng Hoàng Kiếm: “Lão Hoàng, đừng dọa cô bé chứ.”
“Để tôi nói chuyện riêng với em ấy một lát.”
“Vâng vâng, giám đốc Tần, lỗi của tôi, tôi ra ngoài chờ hai người.” Hoàng Kiếm quay ra, vừa nói vừa không quên đẩy Bạch Ức vào trong.
Bạch Ức vừa nhìn đã nhận ra — cô ta chính là Tần Ngọc Mai, nhân vật từng xuất hiện trong truyện. Một nhánh bên của nhà họ Tần, là tổng giám đốc của một chi nhánh công ty thuộc Tần thị. Cũng chính là sếp trực tiếp của Hoàng Kiếm.
Cô ta tự xưng là "cô nhỏ duy nhất của Tần Dạ".
Một kẻ… háo sắc có tiếng.
Đã có chồng có con rồi, mà vẫn thích săn lùng mấy Alpha trẻ trung xinh đẹp.
Xem ra, cho dù đã phân hóa thành Alpha, Bạch Ức vẫn không thoát được cốt truyện bị Hoàng Kiếm mang người đến “giao hàng”.
Chỉ khác là, trong nguyên tác hắn ta mang đến mấy Alpha nam, còn giờ là một Omega nữ.
Tình tiết có hơi lệch quỹ đạo, nhưng bản chất vẫn vậy thôi. Nói trắng ra, cô vừa bị Hoàng Kiếm bán cho bà chị háo sắc này.
Bạch Ức suýt thì bật cười vì tức.
Tay vẫn ôm khay rượu quý giá trị cả vạn, cô không dám mạnh tay vùng vẫy, đành để Hoàng Kiếm đẩy sát lại gần Tần Ngọc Mai.
Tức thì tức, nhưng mấy chai rượu trong tay cô là hàng đắt tiền, nếu đổ vỡ, cô phải đền thì chẳng đáng.
“Cô bé ngoan.” Tần Ngọc Mai nghiêng đầu cười, ánh mắt như có như không quét khắp người cô: “Tối nay ở lại uống rượu với chị đi. Chị cho em mười vạn tiền boa.”
Phòng bao chỉ còn lại hai người, Tần Ngọc Mai lập tức không thèm giả bộ nữa. Cô ta thả tin tức tố của mình ra, tay còn định vòng qua ôm eo Bạch Ức.
Bạch Ức linh hoạt né tránh bàn tay sàm sỡ của Tần Ngọc Mai, đặt ly rượu xuống bàn, nặn ra một nụ cười gượng: “Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”
Đối mặt với người phụ nữ lớn hơn mình chừng hai mươi tuổi này, một tiếng “chị” cô cũng không thể nào thốt ra nổi.
Nếp nhăn trên mặt cô ta còn nhiều hơn cả Vương Phượng Kiều, biểu cảm da^ʍ dê chẳng khác gì Hoàng Kiếm.
Nói đến “chị”, thì người phụ nữ đêm đó mới thật sự xứng đáng được gọi là như thế…
Nhìn động tác lộ rõ vẻ kháng cự của cô alpha nhỏ, Tần Ngọc Mai tỏ ra không vui: “Không biết uống rượu thì đến quán bar làm phục vụ để làm gì?”
“Được thôi, em đút cho chị uống, mười vạn tiền boa vẫn thuộc về em.”
Mùi sầu riêng đột nhiên lan ra trong không khí khiến Bạch Ức cau mày, nín thở.
Bình thường cô cũng thích ăn sầu riêng, nhưng hôm nay cái mùi này lại khiến người ta thấy khó chịu, có lẽ là vì nó xuất phát từ người Tần Ngọc Mai.
Đút rượu đúng không?
“Không thành vấn đề.”
Bạch Ức cầm ly rượu trên bàn, ép ra một nụ cười: “Chỉ có điều, tôi bị mất khả năng tiết ra tin tức tố. E là sẽ làm cô thất vọng.”
Bây giờ, trên người cô chỉ còn lại mùi thuốc mỡ nhàn nhạt.
Tần Vũ không nói sai, tuyến thể của cô hiện tại thật sự không thể tiết ra tin tức tố, ít nhất là trong khoảng thời gian này.
Cho nên, ảnh hưởng từ tin tức tố của Tần Ngọc Mai với cô đã giảm đi rất nhiều, gần như là không đáng kể.
Bạch Ức chỉ cảm thấy mùi quá nồng, khó chịu, ngoài ra không có phản ứng gì khác.
Sắc mặt Tần Ngọc Mai lập tức thay đổi: “Không thể nào, lão Hoàng chẳng phải nói em đã phân hóa lần hai thành alpha rồi sao?”
Bạch Ức giả vờ ngạc nhiên: “Biết đâu lão họ Hoàng kia cố ý gạt cô thì sao.”
Quả nhiên là Hoàng Kiếm, thứ đàn ông già mà vẫn hèn hạ, vô liêm sỉ.
Tần Ngọc Mai giận sôi lên, nhưng vẫn không có ý định buông tha cho Bạch Ức: “Vậy à? Thế thì để chị tự kiểm tra một chút.”
Dù có là beta, chỉ cần nhìn gương mặt này thôi, cô ta vẫn có thể “miễn cưỡng” một đêm.