Sau Khi Làm Cô Ruột Của Nam Chính Mang Thai

Chương 15

“Cậu biết không, bà chủ thần bí của quán chúng ta hôm nay sẽ đến kiểm tra đấy. Cậu còn không đến thì coi chừng bị đuổi việc đó!”

Nguyên chủ hiện đang làm phục vụ ở một quán bar tên là Trừng Tinh. Mức lương một tháng mười ngàn tệ, luân phiên ca ngày và ca đêm, nghỉ một ngày trong tuần, có đầy đủ bảo hiểm xã hội và trợ cấp nhà ở. Với một người mới chỉ học hết cấp hai như nguyên chủ, đây là công việc có đãi ngộ tốt nhất cô từng làm.

Trừng Tinh là quán bar mới khai trương chưa đầy ba tháng, hoạt động 24/7. Nghe nói rượu ở đó ngon tuyệt, loại mà thị trường ngoài không thể nào mua được, thu hút vô số khách nhà giàu đổ về chỉ để thưởng thức.

Yêu cầu tuyển dụng ở Trừng Tinh rất cao. Việc Bạch Ức có thể vào làm cũng là nhờ anh họ cô — Chu Hạo, hiện là nhân viên an ninh của quán giới thiệu. Anh không biết thân phận thật sự của cô, chỉ tưởng cô là con ruột của Bạch Dương và Vương Phượng Kiều nên vẫn đối xử khá tốt.

Hôm nay, đúng ca sáng của Bạch Ức. Cô lẽ ra phải có mặt ở quán lúc mười giờ sáng.

Nhưng cô quên khuấy mất.

Gọi điện đến là Triệu Quả Quả, đồng nghiệp chơi thân với cô ở quán bar. Cô gái đó là một Omega 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học đã vào làm việc tại Trừng Tinh.

Cùng là nhân viên phục vụ, nhưng lương của Triệu Quả Quả lại cao hơn Bạch Ức một chút.

Nghĩ đến bản thân hiện tại ngay cả chữ còn chưa nhận biết được mấy, Bạch Ức quyết định trước mắt không từ chức vội. Cô còn cần nhờ Quả Quả giúp vài chuyện — như nhận mặt chữ, rồi tìm chỗ thuê trọ,...

Hai trăm vạn mà chị gái xinh đẹp kia để lại đủ để cô mua hẳn một căn hộ ba phòng ngủ ở Hạ Thành. Nhưng Bạch Ức không định mua — vì ba cái "cực phẩm" nhà họ Bạch vẫn luôn canh chừng cô như thể chỉ cần cô hở ra một chút là họ sẽ nhào đến cắn.

Một căn nhà cố định chỉ tổ thêm ràng buộc.

Điều quan trọng hơn là — khi ba mẹ ruột thật sự của nguyên chủ tìm được cô, cô sẽ chẳng thiếu gì cả, kể cả nhà ở.

Bây giờ việc chính là: Sống sót. Sau đó tìm cách quay về thế giới cũ.

Cô không dám tưởng tượng nổi, nếu mình không còn ở đó nữa, mấy đứa cháu sẽ ra sao. Hai người chị kia nếu biết cô biến mất, chắc đau lòng biết chừng nào.

Nên trước khi trở về, phải tranh thủ tận hưởng một chút mới được.

Trước đây từng làm đủ thể loại việc làm thêm, nhưng Bạch Ức chưa từng làm phục vụ quán bar. Chủ yếu là vì hai chị gái không cho, sợ cô học thói xấu.

Đến cả chơi game online cũng bị giới hạn giờ giấc.

Nếu không phải lần này nghỉ hè ở nhà trông cháu, cô cũng chẳng có thời gian mà đọc tiểu thuyết.

Mà không đọc thì làm sao có cơ hội xuyên sách?

Nghĩ đến đây, Bạch Ức vừa cười thầm vừa vẫy taxi đến thẳng quán Trừng Tinh.

Khi bước xuống xe, đã gần mười hai giờ trưa.

Vừa bước vào quán, cô lập tức choáng ngợp — Trừng Tinh còn rộng lớn và sang trọng hơn cả tưởng tượng của cô. Mấy anh chị biểu diễn trên sân khấu kia, ai nấy đều đẹp như minh tinh, đè bẹp ngoại hình ở mấy quán bar thông thường.

Cô tưởng ban ngày sẽ ít khách, không ngờ người cũng khá đông, chỉ là không ồn ào như buổi tối.

Nếu không có Triệu Quả Quả dắt đi, có lẽ Bạch Ức còn chẳng biết mình nên làm gì.

Không hổ danh là chốn lui tới của giới nhà giàu.

Thật ra thì… cô chưa từng bước chân vào quán bar nào cả.

Không phải vì không có tiền — hai chị gái cô giàu nứt vách đổ tường, mà vì cô không biết uống rượu. Mà các chị cũng tuyệt đối không cho cô thử.

Cho nên nơi như thế này khiến cô vừa lạ lẫm vừa tò mò.

Trong truyện có viết ca sĩ và vũ công ở Trừng Tinh kiếm tiền rất khá. Không biết cô có thể xin thử một chân không nhỉ?

Hoặc… xin làm bảo vệ cũng được. Dù gì mười tám môn võ nghệ, cô đều biết đôi chút.

“Tiểu Bạch, chuyện cậu đến trễ lát nữa cứ nói với quản lý là được.” Triệu Quả Quả nháy mắt với cô: “Còn nửa tiếng nữa bà chủ sẽ đến, cậu đừng căng thẳng quá, cứ phục vụ như bình thường thôi.”

“À, khách ở phòng 602 vừa gọi đồ, cậu mang giúp tôi nhé!”

Bạch Ức vừa nghe vừa lơ đãng suy nghĩ trên trời dưới đất. Tay ôm khay rượu, bước vào phòng 602, môi còn khẽ nhếch cười.

Dù sao cũng không định ở lại thế giới này. Sớm muộn gì cũng phải quay về.

Thế giới của cô vẫn dễ sống hơn nhiều, có người thân yêu thương, có hai chị gái bên cạnh.

Coi như trải nghiệm một kiếp sống khác thôi. Thật ra làm gì cũng được cả.

Nhưng đúng lúc ấy — bước chân cô khựng lại, nụ cười trên môi lập tức đông cứng.

Người trong phòng bao… là Hoàng Kiếm. Bên cạnh hắn ta còn có một nữ Omega khoảng bốn mươi tuổi.

Hoàng Kiếm đang cúi đầu lấy lòng nữ Omega ngồi cạnh: “Giám đốc Tần à, lát nữa Alpha mà tôi mời tới trẻ trung lại còn đẹp trai, đảm bảo chị sẽ hài lòng.”