Sau Khi Làm Cô Ruột Của Nam Chính Mang Thai

Chương 11

“Cậu yên tâm, chuyện tối qua tuyệt đối không lặp lại đâu. Hôm nay Bạch Ức nhất định sẽ ngoan ngoãn theo cậu về kết hôn.”

Sự khiêm nhường cúi mình của Bạch Dương lập tức làm Hoàng Kiếm hài lòng. Đôi mắt dâʍ ɭσạи của lão cứ dán chặt vào người Bạch Ức không buông.

“Được, chỉ cần hôm nay con bé theo tôi về nhà, chuyện gì cũng dễ nói.”

Nhưng rất nhanh, Hoàng Kiếm đã phát hiện có gì đó không ổn.

Là một Alpha, lão rõ ràng ngửi thấy hương vị trên người Bạch Ức đã hoàn toàn thay đổi.

Vẫn là mùi oải hương đó, nhưng từ thơm ngát dễ chịu biến thành hăng hắc khó ngửi tới cực điểm.

Tình trạng này, chỉ có một khả năng duy nhất.

“Cô, cô vậy mà lại phân hóa thành Alpha rồi! Cô còn mặc đồ khác hôm qua nữa!” Hoàng Kiếm như bị dẫm phải đuôi, chỉ tay vào Bạch Ức, thét lên.

“Bạch Ức, tối qua rốt cuộc cô làm gì sau lưng tôi? Có phải đi dan díu với người khác không?!”

Giọng lão chua loét the thé, nghe chẳng khác nào thái giám trong mấy bộ cung đấu truyền hình, vừa sắc vừa chói tai.

Trong thế giới của cuốn tiểu thuyết này, sau khi Alpha và Omega hoàn toàn đánh dấu nhau, Alpha sẽ không lưu lại dấu vết gì của Omega, nhưng Omega thì sẽ bị lưu lại tin tức tố của Alpha. Dĩ nhiên, nếu muốn giấu thì có thể dùng thuốc ức chế để che lấp.

Cũng chính vì thế, rất nhiều Alpha sau khi kết hôn vẫn tự tung tự tác bên ngoài.

Nhưng từ một góc nhìn khác, điều đó lại càng làm nổi bật sự si tình của Tần Dạ – nam chính suốt đời chỉ yêu một mình nữ chính.

Chỉ nghĩ đến Tần Dạ thôi, Bạch Ức đã rùng mình.

Một tên si tình có thể khiến người ta liên tục sinh đa thai thế kia… ai thích thì giữ lấy, cô không cần.

May mắn thay, may mà tối qua cô ở cùng một người phụ nữ.

Việc Hoàng Kiếm nhanh chóng ngửi ra mùi tin tức tố trên người cô đã thay đổi, đương nhiên là do Bạch Ức cố ý.

Nghĩ tới cảm giác mất kiểm soát tối qua, cô dứt khoát phóng thích lượng lớn tin tức tố, thản nhiên bước đến bàn ăn, ngồi xuống vô cùng tự nhiên, rồi không khách sáo mà cầm bánh bao trên bàn lên nhét vào miệng.

“Đúng vậy, tôi đã phân hoá thành Alpha, còn vừa ở cùng một Omega khác xong. Xin lỗi nha, không thể kết hôn với ông được đâu, giám đốc Hoàng.”

Không sai, đây chính là lý do cô đồng ý đi cùng Bạch Điềm về nhà.

Để ăn chùa.

Dù cha mẹ nguyên chủ là hạng người cặn bã, nhưng phải công nhận một điều, bữa sáng họ làm thật sự rất ổn.

Nhân thịt đầy đặn, lớp vỏ lại mỏng, chính là loại bánh bao mà Bạch Ức yêu thích nhất.

Hoàng Kiếm tức đến phát điên: “Là ai? Rốt cuộc là ai? Cha mẹ cô đã nhận sính lễ của tôi, cô còn dám phản bội tôi?!”

Một nam Alpha sáu mươi tuổi như lão, vẫn còn có thể sinh con, ấy thế mà Bạch Ức lại không biết quý trọng.

“Liên quan gì đến ông? Ai nhận tiền thì tìm người đó mà đòi.”

Bạch Ức nhét liền năm cái bánh bao vào bụng, rồi cầm hộp sữa bên cạnh, “ừng ực” mấy cái đã cạn sạch. Đến lúc này cô mới có thời gian để liếc nhìn cái gia đình kỳ quái trước mặt.

Không thể dừng lại được, hoàn toàn không thể.

Cô nghi ngờ không biết có phải do phân hóa thành Alpha trong truyện hay không, mà cảm giác thèm ăn của cô tăng rõ rệt.

Trước đây mỗi lần cô ăn chẳng được bao nhiêu, hai chị gái còn thường chê cô là “bao tử chim” nữa kìa.

“Vừa rồi ông nói gì cơ? Tôi nghe không rõ lắm, làm ơn nói lại lần nữa đi.”

Bạch Ức uể oải nhìn Bạch Dương, giọng điệu thờ ơ đến mức lười cả khách sáo.

Mau nói đi, nói xong cô còn tiếp tục ăn. Cô vẫn chưa no đâu.

Bạch Dương run tay chỉ vào cô, trông cứ như bị đột quỵ: “Con… khi nào lại thành ra thế này? Rõ ràng trước đây con là đứa hiếu thuận nhất với ba mẹ, Bạch Ức à, con nhìn lại bản thân đi, giờ con thành cái dạng gì rồi hả?!”

Bạch Ức liếc nhìn mình một cái.

Ừm, cũng khá hài lòng đấy chứ.

Chiếc sơ mi của chị gái xinh đẹp kia cô mặc vào lại vừa y như đặt may riêng.

Không còn cách nào khác, chiếc áo thun tối qua đã bị xé toạc, hoàn toàn không thể mặc lại, cô đành phải tiện tay mượn tạm của chị đẹp.

Dù sao thì cô cũng thấy rồi, trong phòng của cô ấy có cả vali hành lý, chắc chắn còn nhiều đồ khác để thay. Một người sẵn sàng chuyển khoản hai triệu trong tích tắc, hẳn cũng chẳng để tâm đến một cái áo sơ mi nho nhỏ.

Ý thức được mình lại đang lạc trôi vào suy nghĩ, Bạch Ức lập tức lắc đầu, kéo bản thân về hiện thực.

Nguyên chủ gọi đó là hiếu thuận sao?

Rõ ràng là bị bóc lột đến tận xương tủy — bị đánh, bị chửi, làm hết việc nhà, lương còn phải nộp sạch về, khác gì nô ɭệ?

Từ nhỏ đến lớn, hai người này chưa bao giờ coi nguyên chủ là con ruột cả.

Bạch Ức cảm thấy, loại người độc ác thế này chỉ nên tồn tại trong tiểu thuyết, vậy mà bây giờ cô lại phải tận mắt chứng kiến.