Chỉ để mua vài bộ đồ hiệu với đôi giày hàng xa xỉ, cô ta bắt tay cùng cha mẹ, đem chị gái ruột bán cho một gã đàn ông trung niên giàu có.
Bề ngoài thì xinh đẹp dịu dàng, nhưng thật ra lòng dạ độc ác vô cùng. Cô ta giỏi nhất là giả vờ ngoan hiền, lúc nào cũng khiến ba mẹ vui vẻ, nên được cưng chiều hết mực.
Còn nguyên chủ — một người ít nói, hiền lành, luôn âm thầm chịu đựng thì mãi mãi chỉ là kẻ để người ta lợi dụng.
Dĩ nhiên, còn một sự thật quan trọng hơn: Nguyên chủ… vốn không phải là con ruột của cha mẹ hiện tại.
Chuyện này về sau mới bị lật lại, khi nguyên chủ dẫn theo tám đứa con trở về để báo thù.
Bạch Ức đương nhiên không đời nào chịu quay về cái gọi là “nhà” với hạng người như thế. Cô cau mày, chẳng thèm kiêng nể, đẩy mạnh Bạch Điềm ra một cái: “Cái lão già đó, cô muốn gả thì tự mà đi! Còn nữa — cô không nhìn ra à, bây giờ tôi là Alpha.”
Bạch Điềm sững sờ, vẻ mặt như không thể tin nổi: “Chị… sao chị có thể là Alpha được? Chị từ nhỏ đến lớn luôn luôn là Omega mà!”
“Chị đang lấy cớ để không phải gả cho anh Hoàng, đúng không? Chị đang lừa em…”
Cô ta chỉ là một Beta bình thường, hoàn toàn không thể ngửi thấy pheromone của Bạch Ức. Hơn nữa, hiện tại pheromone của Bạch Ức rất ổn định — dù là Alpha hay Omega, nếu không ngửi kỹ cũng khó mà nhận ra.
Cho nên, dù đã thấy vóc dáng của Bạch Ức rõ ràng cao hơn trước, khí chất cũng khác hẳn, Bạch Điềm vẫn không chịu tin.
Có những người, thà sống trong ảo tưởng dối trá còn hơn đối mặt với sự thật.
Bạch Ức chẳng buồn đôi co với loại người như vậy. Cô nhấc chân định rời đi.
Nhưng Bạch Điềm lại ôm chặt lấy chân cô không buông: “Em mặc kệ! Bây giờ chị phải về nhà với em! Không thì chị bảo em với ba mẹ biết ăn nói sao với anh Hoàng?”
“Chị à, chị à, về với em đi mà! Ba mẹ vẫn đang đợi chị về ăn sáng chung đấy!”
“Nếu hôm nay chị không theo em về, em chỉ còn nước đâm đầu chết ở đây thôi! Chị không nỡ thấy em chết trước mặt đâu, đúng không? Dù sao em cũng là em gái ruột duy nhất của chị mà!”
Khi còn đọc truyện, Bạch Ức đã thấy cái gia đình này đúng là kiểu “kịch bản nhà ngoại trừ chị gái ai cũng là vai ác”, đến khi thật sự bị thay thế vào thì cô chỉ muốn đánh người đến chết.
Có điều đánh chết thì cô lại phải ngồi tù, không đáng.
Bạch Ức hít sâu, cố kìm lại cơn bực, cuối cùng nhẫn nhịn nuốt xuống một hơi giận: “Được rồi, đứng dậy. Tôi về với cô.”
“Cảm ơn chị!” Bạch Điềm lập tức đứng bật dậy, nở nụ cười ngọt xớt, thân mật khoác lấy tay Bạch Ức như thể hai chị em tình cảm lắm vậy.
Phía đối diện, một chiếc Porsche màu đen lặng lẽ nâng kính xe lên, tách biệt tầm nhìn bên ngoài.
Tần Dạ — người đang ngồi ở ghế lái, liếc nhìn gương chiếu hậu rồi quay đầu hỏi người phía sau: “Cô nhỏ, cô quen người đó à?”
Tần Song Tinh ngó ra ngoài một cái, hờ hững đáp: “Không quen.”
“Vậy thì tốt quá!” Tần Dạ thở phào, cười cười: “Cô ta nhìn qua đã thấy gian xảo, lại còn mặc đồ giống hệt cô nhỏ. Đúng là bản sao lỗi!”
“Cô nhỏ có cần cháu dạy dỗ cô ta một trận không?”
Anh âm thầm nhẹ nhõm. Vừa nãy anh còn tưởng cô nhỏ đã nhận ra đó chính là “con mèo hoang” mà anh nhắc đến.
Chuyện này vừa xấu hổ lại vừa rắc rối, tuyệt đối không thể để mấy bậc trưởng bối trong nhà biết được.
Huống hồ… nếu để người nhà phát hiện anh không bị dị ứng với pheromone của Omega kia, thì không phải sẽ ép anh cưới cô ta à?
Tuy bây giờ anh ta có hơi… quan tâm cô một chút, nhưng đâu có nghĩa là muốn cưới người ta về làm vợ chứ.
Tần Song Tinh lạnh nhạt mở miệng: “Tần Dạ, xuống xe.”
“Hả?” Tần Dạ ngẩn người: “Cô nhỏ, cháu xuống rồi, còn cô thì sao?”
Tần Song Tinh nhấn từng chữ, rõ ràng và dứt khoát: “Tôi — tự — lái.”
“Còn cậu, đi bộ về.”
“...Vâng ạ.” Tần Dạ câm nín.
Không lẽ... lại lỡ lời chỗ nào khiến cô nhỏ tức giận?
Đi bộ về?
Từ chỗ này về đến nhà cũ tận bốn cây số đấy! Trời còn nắng chang chang thế này… Sao cô nhỏ lại nhẫn tâm như vậy được chứ?
Huống hồ, anh là tổng tài của cả Tập đoàn Tần thị cơ mà, để người ta thấy anh lê lết giữa phố giữa trưa thì ra thể thống gì nữa chứ?!
“Bạch Ức, con cuối cùng cũng chịu về rồi hả? Con nói xem, tối qua con đi đâu, làm chuyện gì vậy hả?”
“Cãi nhau với hôn phu đến mức đó, con còn ra thể thống gì nữa không? Còn không mau xin lỗi người ta đi!”
Vừa bước chân vào căn phòng khách cũ kỹ nhà họ Bạch, Bạch Ức đã bị cha mình – Bạch Dương chửi một trận te tua.
Thái độ của ông ta với lão già tên Hoàng Kiếm kia lại khác hoàn toàn, nịnh nọt đến mức mặt dày gọi người ta là “con rể”.
“Con rể à, là tôi không biết dạy con, thay con bé nghịch tử này nói một câu xin lỗi với cậu.”