Nhưng một người đẹp từ bé đến lớn như cô nhỏ, cho dù đang ở trạng thái kém nhất, chỉ tùy ý ngồi thôi cũng đã là một bức tranh phong cảnh khiến người ta không thể rời mắt.
Cô nhỏ vẫn mặc chiếc sơ mi trắng hôm qua, chỉ là hôm nay có thêm một chiếc khăn lụa mảnh quấn nơi cổ.
Phải rồi, lúc này Tần Dạ mới chợt nhớ ra vì sao bộ đồ của Omega anh gặp ngoài cửa lại thấy quen thuộc đến vậy, chẳng phải chính là kiểu dáng giống hệt cô nhỏ sao?
Người phụ nữ kia, để gây sự chú ý với anh, đúng là đã hao tổn không ít tâm tư, cố tình bắt chước cách ăn mặc của cô nhỏ.
Nhưng, làm thế nào mà cô ta biết được anh rất coi trọng cô nhỏ?
Phải biết rằng, vì lý do sức khỏe, cô nhỏ phần lớn thời gian đều sống ở nước ngoài. Người ngoài chỉ biết anh có một cô nhỏ, nhưng chưa từng ai thấy cô nhỏ trông ra sao.
Tần Dạ lơ đãng, suy nghĩ cứ thế mà trôi xa.
“Bộp!” Chiếc ly nước trong tay Tần Song Tinh bị đặt mạnh xuống bàn, nước bên trong còn tràn ra ngoài.
Tần Dạ lập tức hoàn hồn, cẩn trọng hỏi: “Cô nhỏ, sao vậy ạ? Bây giờ mình về biệt thự cũ nhé?”
Tần Song Tinh khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía anh.
Đôi mắt thâm quầng của Tần Dạ quả thực quá bắt mắt, vừa buồn cười vừa đáng ghét.
“Ừ.”
Tần Song Tinh đang buồn bực, tâm trạng bỗng dưng tốt lên không ít. Cô khẽ bật cười: “Cháu… bị người ta đánh à?”
Đáng đời.
Cô thậm chí còn muốn tặng thêm cho Tần Dạ một bên mắt gấu trúc nữa để cho nó thành đôi.
Vừa nghĩ đến con Omega kia — kẻ cố ý quyến rũ mình, sắc mặt Tần Dạ liền thay đổi, ánh mắt lạnh lại, ngữ khí mang theo chút tức giận:
“Chỉ là một con mèo hoang thôi, không đáng để tâm. Cô nhỏ, cháu đưa cô về biệt thự trước nhé.”
Tần Song Tinh chẳng còn chút hứng thú nào, nụ cười cũng thu lại: “Cháu đưa tôi về biệt thự xong, thì đi Mỏ Than ở thành phố Hắc Sơn đào than một tuần.”
Tần Dạ suýt nữa trượt chân: “Sao ạ? Vì cái gì cơ?”
Không phải chứ? Vừa nãy anh ta đâu có nói sai gì đâu? Rốt cuộc chọc giận cô nhỏ chỗ nào rồi?
Tần Song Tinh liếc nhìn anh ta, giọng nhàn nhạt: “Hai tuần.”
Lý do rất đơn giản: Thuốc ức chế của Tần Dạ đến muộn.
Khách sạn này là của anh ta, vậy mà lại để mấy kẻ vớ vẩn nào đó xông vào, hại cô cả đêm không yên, bị pheromone quấy nhiễu đến mức gần như mất kiểm soát.
Tần Song Tinh trong mắt đầy u ám và cáu giận, đến mức không hề che giấu.
Tần Dạ nào dám cãi nửa câu trong lúc này, chỉ biết cúi đầu, ngoan ngoãn: “Cháu biết rồi, cô nhỏ.”
Sau đó quay ngoắt lại gào với trợ lý: “Nghe rõ chưa? Còn không mau đặt vé máy bay! Tối nay mà không đến được Mỏ Than, thì anh dọn đồ cút khỏi đây cho tôi!”
Lúc quay ra với trợ lý thì lại khí thế đầy mình, đúng kiểu ông hoàng nhỏ phát uy.
Trợ lý chỉ có thể đáp: “...Vâng.”
Cay thật, có giỏi thì quay qua hét với Tần tiểu thư đi, hét vào mặt tôi — một thằng trợ lý thì làm được gì?
Không ai chú ý đến ánh mắt của Tần Song Tinh, càng lúc càng tối lại.
Khốn kiếp cái Alpha kia, thế mà dám mặc quần áo của cô rời đi! Chiếc sơ mi trắng cô yêu thích nhất, quan trọng hơn nữa — còn có cả chiếc qυầи ɭóŧ ren màu đen cô thích nhất cũng bị lấy đi luôn.
May mà cô còn mang đồ dự phòng.
Thôi thì… cũng không ai biết rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ cần người phụ nữ đột ngột phân hoá thành Alpha kia không quay lại trước mặt cô nữa, thì chuyện đêm qua… tạm xem như kết thúc ổn thoả.
Dù có hơi mệt, nhưng tình trạng khó chịu do pheromone tích tụ bao năm nay, hình như đã được xoa dịu phần nào.
Hắt xì!
Giữa tháng Bảy, mặt trời chói chang như thiêu đốt.
Trên đường chạy vội khỏi khách sạn, Bạch Ức rùng mình, vô thức hắt hơi một cái.
Cô nhìn quanh bốn phía, cả người đều mơ mơ màng màng.
Khoan đã… Những chữ trên bảng hiệu kia là gì vậy? Cô chẳng nhận ra nổi một chữ nào cả.
Một sinh viên đại học đang yên đang lành, nói xuyên là xuyên — kết quả vừa xuyên vào sách đã biến thành một kẻ mù chữ.
Trên người không có điện thoại, chỉ có mỗi chiếc thẻ đen vừa được “chị đẹp” đưa cho lúc sáng.
Muốn bắt xe đến bệnh viện thì cũng phải rút tiền mặt trước đã.
Nhưng mà, xung quanh đây có ngân hàng không vậy?
Bạch Ức còn đang phân vân có nên tìm ai hỏi đường không thì tay cô bị người ta nắm lấy.
“Chị! Tối qua chị đi đâu vậy?”
“Chị không ở bên anh Hoàng à?”
“Chị có biết anh Hoàng sáng sớm đã tới nhà làm ầm lên không? Nói chị không những đánh anh ấy mà còn bỏ trốn!”
“Nhưng anh Hoàng rộng lượng lắm, chỉ cần chị nhanh chóng chịu gả qua đó, ảnh sẽ không so đo chuyện hôm qua nữa.”
“Ba mẹ đã nhận sính lễ rồi, chị à, mau về nhà với em đi!”
Người vừa xuất hiện là Bạch Điềm — đứa em gái sống như ký sinh trùng, ích kỷ và thực dụng của nguyên chủ.