Sau Khi Làm Cô Ruột Của Nam Chính Mang Thai

Chương 8

May mà chị ấy không bắt cô chịu trách nhiệm, còn cho cả tiền. Nghe nói trong thẻ có hai trăm vạn, quá hời rồi còn gì.

Nếu chị gái xinh đẹp này mà thực sự thành vợ cô, không dám tưởng tượng sau này mình sẽ thảm cỡ nào. Có khi ngày nào cũng bị mắng là đồ ngốc, mà kiểu bị mắng đến ê mặt, không dám cãi lại lấy một câu.

Bạch Ức tự thôi miên mình cả chục lần, mới tạm đè xuống được cảm xúc rối ren trong lòng.

Cho đến khi bước ra khỏi phòng, cảm giác không thật như đang nằm mơ vẫn còn bám lấy cô.

Cô thực sự xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà mình từng đọc rồi sao?

Không cần nghi ngờ gì nữa. Tối qua, trong lúc hai người cùng vào phòng tắm, trong khoảnh khắc hỗn loạn, Bạch Ức nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trong gương. Dù phần lớn đều xa lạ, nhưng đôi mắt đào hoa ấy… rõ ràng là của chính cô.

Nghĩ đến phòng tắm, ký ức lại không kiểm soát được ùa về — những hình ảnh hỗn loạn, thân mật đến nghẹt thở khiến mặt cô đỏ ửng từng chút một.

Chị đẹp vốn đã xinh, nhưng lúc mắt hoe đỏ, rơi nước mắt lại càng đẹp đến nao lòng.

Lúc ấy, chính cô như biến thành người khác. Hết cách này đến cách khác trêu chọc chị, trêu đến mức người ta bật khóc.

Không được, không thể nghĩ tiếp nữa…

Cơn đau âm ỉ sau gáy kéo Bạch Ức về lại với thực tại.

Một mỹ nhân như thế, có lẽ… chỉ có thể chạm vào một lần trong đời… à không, là năm lần.

May mà ở trong thế giới này có cái thiết lập ABO đầy phi lý, nếu không, lúc tỉnh táo mà gặp kiểu chị gái này, Bạch Ức thật sự không dám dây vào.

Quá hung dữ.

Ban đầu cô còn vụng về, cắn đau chị ấy. Kết quả, mỹ nhân không khách sáo, cắn thẳng vào sau gáy của cô.

Theo như trong truyện viết, chỉ có sau gáy của Omega mới là nơi để đánh dấu. Còn nếu tuyến thể của Alpha bị cắn, có thể bị nhiễm trùng, thậm chí nặng hơn là mất mạng.

Vậy mà tối qua, chị đẹp xuống tay không hề nương tình. Không chỉ sau gáy bị cắn rách, cả lưng cô cũng đầy vết cào xước.

Phòng khi có chuyện, trước tiên vẫn nên đi khám bác sĩ xem thế nào.

Bạch Ức vừa mải suy nghĩ, vừa bước đi, không chú ý phía trước. Mấy người khí thế hùng hổ đang đi ngược lại.

Đến khi cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt của Tần Dạ, lập tức giật mình.

Cô nhớ ra rồi. Hôm qua, chính mình đã đấm anh ta một cú.

Không sai. Giờ mắt anh ta vẫn còn bầm tím, nhìn mà buồn cười.

Bạch Ức lập tức cúi đầu, lặng lẽ chạy vọt qua người anh ta.

Biết được đây là nam chính có khả năng khiến người ta sinh một lần tám đứa, cô thật sự chẳng muốn dính dáng gì đến anh ta. Nhìn thêm một cái cũng thấy xui xẻo.

Tần Dạ thì đã nhìn rõ mặt cô từ xa, vốn định ra tay ngay tức khắc.

Kết quả, anh ta chỉ kịp thấy bóng lưng Bạch Ức vụt qua.

Trợ lý đứng bên cũng sững sờ: “Ơ? Omega đó bị làm sao thế?”

“Tần tổng, cần chúng tôi mời cô ta quay lại không?”

Tần Dạ nhìn đồng hồ, cố nhẫn nhịn: “Thôi vậy.”

Cái Omega đáng ghét kia, cố tình gây sự chú ý sao?

Nếu đúng thì chúc mừng cô ta, đã thành công rồi đấy.

Chờ đưa cô nhỏ về trước đã rồi tính sau.

Chỉ là… mùi trên người Omega này có chút khác so với hôm qua, mà quần áo cô ta mặc lại có phần quen mắt.

Vì Bạch Ức bỏ chạy quá nhanh, Tần Dạ không nhận ra cô đã phân hoá thành Alpha, cũng không nhớ ra bộ đồ đó từng thấy ở đâu.

Tần Dạ nghĩ sau này còn nhiều cơ hội xử lý, liền lấy điện thoại ra, vừa đi về phía phòng của cô nhỏ vừa gọi điện.

“Cô nhỏ…”

“Cút.”

Bên kia truyền đến giọng nữ khàn khàn pha lẫn lạnh lẽo, điện thoại lập tức bị ngắt.

Tần Dạ suýt nữa làm rơi điện thoại.

Gì vậy trời?

Cô nhỏ vẫn chưa ngủ dậy sao?

Hôm qua cũng thế, gọi cửa thì không mở, gọi điện thì bị mắng “cút”, bắt anh ta sáng nay mang thuốc ức chế và bữa sáng đến.

Lúc đó, anh tưởng cô nhỏ đã ngủ rồi nên cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ đến giờ vẫn chưa dậy.

Tần Dạ nhất thời cũng không biết phải làm gì mới phải.

Anh ta không dám đánh thức cô nhỏ còn chưa tỉnh giấc. Không chỉ anh ta, cả nhà không ai dám làm phiền.

Tần Dạ đang định ra hiệu cho trợ lý lui xuống thì điện thoại vang lên — là cô nhỏ gọi lại, chính là người mấy phút trước còn thẳng tay cúp máy anh ta.

“Đặt đồ ngoài cửa, hai mươi phút nữa quay lại.”

Nói xong, cô lại cúp máy.

Đối với tính khí kỳ lạ của cô nhỏ, Tần Dạ chẳng hề tức giận, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Hai mươi phút sau, cánh cửa phòng Tổng thống số 888 mở ra, Tần Dạ bước vào.

Anh ta len lén liếc nhìn cô nhỏ nhà mình — người đang uể oải ngồi trên sofa, trong mắt vẫn vương chút mệt mỏi chưa tan, tay cầm ly nước, thong thả uống từng ngụm.

Quả nhiên cô nhỏ mất ngủ, nên sáng sớm mới dễ nổi giận như vậy.

Phần lớn là do ảnh hưởng của pheromone đi — ai bảo cô nhỏ là Omega cấp SS, vốn rất khó tìm được Alpha thật sự tương thích.