"Mỹ vị nhân gian, cũng chỉ đến thế mà thôi."
“Chị thơm quá…” Bạch Ức ngây ngất thì thầm, giọng nói như mang theo men say, khiến người nghe lòng dậy sóng.
Tần Song Tinh vừa bực vừa khổ sở.
“Sau gáy… cắn chỗ này. Em mà còn làm loạn nữa, tôi chặt móng vuốt em bây giờ!” Cô buộc phải nghiêng đầu, chỉ dẫn cho một Alpha nhìn thì ngây thơ, mà lại vô cùng không biết nặng nhẹ.
Chỉ là một nụ hôn thôi mà, môi cô cũng đã bị cắn đến bật máu. Giờ thì đến cổ cũng không yên, nếu còn không lên tiếng ngăn cản, Tần Song Tinh có lý do chính đáng để tin rằng – cái cổ của cô sớm muộn gì cũng bị người ta cắn nát.
Mà nghĩ lại cũng chẳng trách được – trên đời này, người có thể tái phân hoá vốn đã hiếm, Bạch Ức lại vừa từ Omega biến thành Alpha, nhất thời chưa thích nghi được… cũng là điều dễ hiểu.
Tần Song Tinh thở dài trong lòng, tha thứ cho sự vụng về của Alpha non nớt này.
Cung đã giương, không thể không bắn. Cô đành buông bỏ chút kiêu ngạo còn sót lại, dẫn dắt người kia tiến vào vùng cấm địa – nơi chưa từng ai chạm đến trên cơ thể cô chính là làn da đặc biệt sau gáy.
Phải, cô đang nghĩ đến việc tạm thời đánh dấu.
Trước tiên là ổn định luồng tin tức tố đang phát tán mất kiểm soát, rồi chờ thuốc ức chế của cháu trai mang đến.
Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như những gì Tần Song Tinh tính toán.
Bạch Ức nhanh chóng học được cách hôn, lại còn vô cùng chuẩn xác tìm được làn da tỏa hương ấy. Không ai chỉ dẫn, vậy mà Alpha này lại bản năng làm được nhiều hơn cả những gì cô yêu cầu.
Áo sơ mi rơi xuống đất, mấy chiếc cúc áo đã chẳng rõ biến mất từ lúc nào. Tiếp đó là quần, rồi đến những món đồ nhỏ hơn…
Tin tức tố của Omega và Alpha quyện lấy nhau, trong không khí phòng ngủ chỉ còn lại tiếng chăn đệm nhẹ nhàng xáo động. Mùi trúc non thanh mát hoà với hương oải hương dìu dịu, tạo thành một tầng hương thơm đặc biệt, lưu luyến mãi không tan.
Bạch Ức đã hoàn toàn đánh dấu Tần Song Tinh. Chính cô cũng không rõ mình đã làm thế nào.
Chỉ biết rằng khi cả hai hoàn toàn tỉnh táo, trời đã sáng. Mọi chuyện đều đã muộn.
Không ai kịp chuẩn bị bất kỳ biện pháp nào.
Bạch Ức không nhận ra điều đó, còn Tần Song Tinh thì nhận ra nhưng không kịp ngăn lại.
Vì khi Alpha thực hiện đánh dấu hoàn toàn một Omega, nếu muốn tránh thai, thì chỉ có thể làm trước khi bắt đầu.
“Em còn muốn nữa à? Cầm lấy cái thẻ này, cút ra khỏi phòng tôi.”
“Chuyện tối qua… cứ coi như một tai nạn. Dám hé nửa lời, tôi lấy mạng em.”
Cuối cùng, Bạch Ức bị tàn nhẫn đá văng khỏi giường. Một chiếc thẻ đen lạnh lùng bay thẳng vào mặt cô.
Trong đôi mắt ngây thơ ánh lên nét uất ức. Cô chỉ lo chị đẹp sẽ lạnh, muốn đắp chăn giúp người ta mà thôi.
Nhìn tình hình này thì rõ, chị đẹp chẳng hề có ý định để cô chịu trách nhiệm.
Vừa mới tỉnh dậy đã muốn đuổi cô đi cho bằng được.
Dù sao đi nữa, người ta cũng là ân nhân cứu mạng của cô. Hơn nữa còn xinh đẹp đến thế, tối qua lại dịu dàng quấn quýt… Trong lòng Bạch Ức, đối với chị đẹp kia vẫn là nhiều phần bao dung.
Bị đá xuống giường, cô cũng chẳng giận nổi.
Ít nhất thì… tay cô vẫn còn nguyên, chưa bị chị ấy chặt mất.
Bạch Ức mặc quần áo chỉnh tề, nghĩ ngợi một lúc, rồi nhặt chiếc thẻ đen dưới đất nhét vào túi áo.
Ngốc mới không lấy tiền.
Cô đâu giống nguyên chủ, sau khi ngủ với nam chính Tần Dạ thì lại giả vờ thanh cao, người ta đưa tiền còn đòi trả lại.
“Cảm ơn chị đã cứu em.”
“Chuyện tối qua, em cũng là bị người ta gài bẫy. Nếu chị cần, em sẵn sàng chịu trách nhiệm, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm em.”
Bạch Ức nói với vẻ mặt vô cùng chân thành.
Một chiếc gối bay thẳng vào mặt cô, kèm theo giọng nói lạnh đến rợn người của Tần Song Tinh: “Cút.”
Mệt đến chết rồi, còn mệt hơn hai đêm tăng ca liên tục. Chơi đùa cả một đêm vẫn chưa đủ, sáng sớm lại còn ồn ào, không định để người ta ngủ sao.
Tần Song Tinh – công chúa nhỏ được nhà họ Tần cưng chiều từ bé mắc chứng dậy sớm cực kỳ nghiêm trọng.
Khi ngủ đủ giấc, cô chỉ có vẻ lạnh lùng. Nhưng một khi mất ngủ, thì chẳng khác gì một thùng thuốc súng, chạm nhẹ là nổ tung.
Một khi nổi giận, ngay cả chín người anh có thể khiến cả Hạ Thành rung chuyển cũng phải e ngại ba phần.
Bạch Ức bị dọa cho giật nảy, vội vàng liếc nhìn khuôn mặt nghiêng tuyệt mỹ trên giường, rồi lập tức bỏ chạy.
Không thể trách cô. Giọng điệu lạnh tanh đáng sợ kia, sao mà giống y hệt hai bà chị cả ở nhà quá.
Đúng là đầu óc hỏng mất rồi, thật sự là hồ đồ. Tối qua sao cô lại leo lên giường ngủ với kiểu chị gái thế này cơ chứ.